CHƯƠNG 89: NGƯỜI NÊN ĐI LÀ TÔI
“Hoang đường!” Vẻ mặt cô cả càng thêm sắc bén.
Ba Lệ muốn nói gì đó nhưng Lệ Chí Thâm bên cạnh đã giơ tay cản ông lại, lắc đầu.
Lúc này, bọn họ có nói hay không cũng không thay đổi được điều gì.
“Người trong nhà ăn một bữa cơm, con nói những lời làm cô cả không vui làm gì?” Mẹ Lệ không nhịn được nữa, đặt khay trong tay xuống, đi qua kéo Lệ Trùng Khánh.
Thấy Lệ Trùng Khánh không có bất kỳ phản ứng, bà chỉ có thể nhìn sang Diệp Văn Văn.
“Tiểu Văn, cháu mau khuyên nó đi.” Mẹ Lệ hạ giọng nói.
Diệp Văn Văn cắn chặt môi dưới. Cô sợ mình vừa mở miệng sẽ nói với giọng điệu không tốt.
“Chúng ta đi thôi.” Lệ Trùng Khánh giơ tay ôm chặt vai cô, hơi ấm của bàn tay rất cao, làm da cô dưới lớp vải mỏng gần như bỏng rát.
Lúc này, Dư Tinh đang ngồi cứng đờ bên sofa vội vàng cầm lấy túi xách, đi nhanh về phía bên này.
“Tổng giám đốc Lệ, các người đừng đi, người nên đi chính là tôi…” Giọng cô ta hơi gấp gáp.
“Xin lỗi, hôm nay tôi tới chủ yếu là muốn xin lỗi anh. Lúc trước tôi trẻ người non dạ không hiểu chuyện, chỉ nghĩ tới cái lợi trước mắt, không ngờ lại vẽ rắn thêm chân…”
“Nhưng những tấm ảnh kia thật sự không phải do tôi đăng lên, dù sao tôi cũng là đứa trẻ trong gia đình truyền thống, rất coi trọng danh tiếng…”
“Con trai! Con xuống đây cho mẹ!” Lúc này không cần phải e ngại tới đám người cô cả, giọng điệu của mẹ Lệ cũng không còn e dè, cẩn thận như trước nữa.
Lệ Trùng Khánh giơ tay ấn nút khởi động xe nhưng bị Diệp Văn Văn cản lại.
“Anh xuống xe từ từ nói chuyện với mẹ anh, đừng nói lời kích động.” Diệp Văn Văn khẽ nói.
“Chuyện gì nên nói, anh đều đã nói rồi, bà vẫn luôn biết thái độ của anh.” Lệ Trùng Khánh cảm thấy không cần thiết phải làm vậy.
Từ lúc mẹ nói ra những lời làm Diệp Văn Văn mất thể diện trước mặt mọi người, anh cũng không hy vọng mình có thể thay đổi được suy nghĩ của mẹ nữa.
Rõ ràng mẹ gọi điện thoại bảo mình dẫn theo Diệp Văn Văn về, kết quả bà lại nói giống như Diệp Văn Văn mặt dày mày dạn muốn theo mình trở về vậy.
Đúng là hoang đường!
“Vậy em xuống nói chuyện với bà một lát.” Diệp Văn Văn mở cửa xe, không cho Lệ Trùng Khánh có thời gian phản đối.
Mẹ Lệ thấy Diệp Văn Văn đi ra thì thở dài nặng nề.
Bà dẫn Diệp Văn Văn đi tới chỗ cách xa chiếc xe một chút, hạ giọng nói: “Các người cần gì phải làm vậy chứ? Cho dù bây giờ các người giả vờ đón ý nói hùa theo quyết định của cô cả nó thì đã sao? Có thiếu miếng thịt nào đâu?”
Diệp Văn Văn cúi đầu. Cô xuống xe không phải để nghe mẹ Lệ chỉ trích.
“Dì, từ trước đến nay cháu chưa từng can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của Lệ Trùng Khánh.”
Cô hiểu rõ Lệ Trùng Khánh càng kiên định với tình cảm dành cho mình, người nhà họ Lệ lại càng thấy phản cảm đối với mình.
Nhưng cô có thể làm gì chứ?
Lẽ nào dưới áp lực của mọi người, cô lại phải rời đi thật xa như năm năm trước đây sao?
Vì sao hai người yêu nhau không thể đến được với nhau?
Cô không hiểu.
“Năm đó cô đã hại nó thành như vậy, bây giờ còn muốn ngăn cản sự nghiệp của nó thăng tiến, cô không thể thương cho những suy tính của đám chú bác chúng tôi sao?” Mẹ Lệ cố nói.
Bà vô cùng kích động nhưng lại sợ mình nói quá to sẽ làm Lệ Trùng Khánh ở trong xe nghe được, cho nên chỉ có thể cố gắng nhịn xuống.
“Năm đó chính là ông Lệ cố ý bảo cháu rời khỏi anh ấy, mới làm anh ấy bị tổn thương tinh thần nặng nề như vậy. Bây giờ bác còn muốn cháu rời khỏi anh ấy, bác không sợ giẫm lên vết xe đổ sao?” Diệp Văn Văn phản bác không hề do dự.