Lọc Truyện

Anh Lệ, Hãy Buông Tay

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

CHƯƠNG 91: CÁC NGƯỜI MUỐN LÀM GÌ

Mẹ Diệp gửi tin nhắn cho Diệp Văn Văn, yêu cầu cô đến địa chỉ trong tin nhắn.

Đây là địa chỉ nhà Quách Giang Sơ ở Nam Thành.

Diệp Văn Văn không rãnh nghĩ xem vì sao mẹ Diệp biết địa chỉ Quách Giang Sơ, bỏ việc trong tay xuống để chạy tới đó.

Cửa tiểu khu một vòng người vây quanh, người ở hàng trước giơ biểu ngữ chữ đen nền trắng, dáng vẻ nhìn có chút hung ác.

“Ác bá Quách Giang Sơ trả tiền mồ hôi nước mắt của tôi đây!”

“Ông chủ lòng dạ đen tối làm xong không trả tiền, ôm tiền bỏ trốn, công bằng ở đâu!”

Diệp Văn Văn mở to mắt nhìn đống biểu ngữ, hơi khó tin.

Chuyện gì đây?

Cô muốn tới tìm người hỏi rõ, kết quả có người nhanh tay cầm tấm hình của Quách Giang Sơ so sánh với Diệp Văn Văn, lập tức bao vây lấy cô.

“Người này là con gái Quách Giang Sơ, chúng ta tìm cô ta tính sổ!” Có người hét to.

Ba tầng trong ngoài, tất cả mọi người đều rời khỏi cửa tiểu khu, lao về chỗ Diệp Văn Văn.

Diệp Văn Văn liên tục lui về phía sau, nhưng sau lưng đã là mặt mấy người đàn ông trung niên hung ác.

“Các người muốn làm gì? !” Cô không nói gì, sao bọn họ chắc chắn cô là con gái Quách Giang Sơ?

“Làm gì? Đòi tiền! Công trình xong rồi, cô là con gái lão, ba không trả tiền, con gái phải bồi thường, cô tới trả đi!” Người đàn ông đen gầy cầm đầu hét lên.

Diệp Văn Văn bị loại này cùng lửa giận bốn phía chèn ép không thở nổi, cô chỉ muốn tìm nơi thông thoáng, hít thở thoải mái.

“Tôi không phải con gái ông ta, các người nhận nhầm người rồi!” Cô hướng về phía đám người gào to.

Cô không muốn lúc này chối bỏ quan hệ đặc biệt gì, nhưng cô và Quách Giang Sơ vốn không có quan hệ cha con hợp pháp.

“Giống như đúc cùng một khuôn còn dám bảo không phải?” Trong đám người có người gào.

Diệp Văn Văn sắc mặt tái nhợt, cô thật sự không có cách nào chối bỏ cái này.

Ngay cả Quách Giang Sơ cũng tự nói, trong tất cả con cái của ông ta thì cô là người giống ông ta nhất.

“Trả tiền!” Có người thấy Diệp Văn Văn không trả lời, đưa tay đẩy cô một cái, thậm chí còn có người muốn vươn tay cướp túi của cô.

“Các người đừng có chạm vào tôi, tôi báo cảnh sát!” Diệp Văn Văn liên tục tránh né.

Đang lúc ấy thì, mấy người mặc đồ đen đi vào giữa đám đông, chặn người đàn ông cướp túi xách của Diệp Văn Văn.

“Mọi người im lặng một chút!” Một giọng nữ khàn khàn vang lên, Diệp Văn Văn bình tĩnh nhìn lại, phát hiện một người phụ nữ trung niên mặc đồ thiền, đeo chuỗi hạt cũng đứng trong đám người.

Bốn mắt nhìn nhau, người phụ nữ khẽ mỉm cười với Diệp Văn Văn, như là quen cô từ lâu.

Nhưng Diệp Văn Văn không biết người phụ nữ này, vẻ mặt mù mờ.

“Bà Quách, cuối cùng bà cũng ra.” Người đàn ông đen gầy nhấc tay một cái, mọi người ngưng ồn ào náo động.

Diệp Văn Văn sửng sốt một chút, mãi mới hiểu ra, người phụ nữ này là vợ Quách Giang Sơ—— Châu Quế Lan.

“Các người không nên làm khó cô bé này, tôi bên này sẽ sớm cho mọi người lời giải thích hợp lí!” Châu Quế Lan hướng nói với mọi người.

Giọng bà ấy khàn khàn, nói chuyện lớn có hơi khó khăn.

“Quách Giang Sơ cũng đã chạy, bà sao giải thích được!” Mọi người không tin.

“Người đại diện công ty trước pháp luật là tôi, cho nên mọi người cứ việc yên tâm, bất kể Quách Giang Sơ đi đâu, lời giải thích cho mọi người tôi sẽ không để ai thiếu!”

Châu Quế Lan khàn cả giọng thành khẩn với mọi người, mà Diệp Văn Văn đã thuận lợi thoát khỏi đám người dưới sự bảo vệ của những người áo đen.

Cuối cùng được thở.

Trải qua rắc rối như vậy, cô đại khái cũng biết chút chuyện.

Nhớ Quách Giang Sơ trước đó từng nói một lần rằng đây là cuối cùng thấy mình, sợ là khi đó ông ta đã chuẩn bị chu toàn.

Chẳng qua là tại sao ông ta không nhét cả người vợ đã kết hôn với mình mấy thập niên vào kế hoạch chứ?

Tên rác rưởi.

Đây là ấn tượng mới của Diệp Văn Văn đối với người đàn ông đó.

Chờ Châu Quế Lan trấn an xong những người đó cũng đã nửa tiếng.

Bà đi tới chỗ Diệp Văn Văn, sắc mặt mệt mỏi nhưng vẫn lộ ra nụ cười.

“Cháu tên Diệp Văn Văn đúng không, hôm nay để cho cháu chê cười rồi.” Bà nhẹ giọng nói.

Diệp Văn Văn lắc đầu một cái, hơi xấu hổ.

Dẫu sao sự tồn tại của mình với gia đình của người phụ nữ trước mặt này là sự tồn tại không nên có.

“Có. . . Chuyện gì xảy ra?” Cô cũng không biết mình nên nói gì.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT