Mặc dù Điền Mật Nhi thật khiêm tốn, động lòng người nhưng vẫn sợ nổi danh như heo sợ mập(*), đặc biệt là sau khi Lý Kiều Dương tới đây, ngay cả đi nhà vệ sinh cũng đều bị người khác chỉ chỉ chỏ chỏ.
(*): Đây là một câu tục ngữ của Trung Quốc có nghĩa là người quá nổi tiếng sẽ dễ bị tấn công giống như lợn sợ béo vì nếu béo lên sẽ nhanh bị làm thịt vậy.
Thành tích của Lý Kiều Dương mặc dù đã tốt hơn trước kia rất nhiều nhưng muốn thi vào trường đại học ở thủ đô thì vẫn còn có nhiều khoảng cách, suy nghĩ kỹ lại thấy nên thi đại học ở thành phố mình thì hơn cả, dù sao thì trường này cũng đứng hàng thứ mười trong cả nước. Mà với tính tình của Lý Kiều Dương không chừng còn có thể gây ra chuyện, thế lực của Lý gia cũng đều ở trong thành phố này nếu thật có chuyện gì xảy ra thì cũng còn giải quyết êm đẹp được. Lý Kiều Dương mặc dù rất không tình nguyện, nhưng bản thân cô so với ai khác đều hiểu rõ trong triều có người thì mọi sự đều dễ dàng, cũng hiểu chút ít tính khí của chính mình ra bên ngoài cũng không thể nào thay đổi được. Trên đời này không có bữa tiệc nào không tan, bạn tốtsẽ ghi trong lòng cả đời, huống chi nhà cô ấy vẫn còn ở thành phố này, hòa thượng cũng không thể trốn khỏi miếu được. . . . . .
Lý Kiều Dương cho tới bây giờ đều là người dám nghĩ dám làm, hơn nửa đêm cùng bạn bè ***** ăn ăn uống uống, chợt muốn đi tìm Điền Mật Nhi để trò chuyện, muốn ăn cơm do Điền Mật Nhi làm liền lấy chiếc Ferrari màu đỏ của anh mình cả đêm liền phi đến thủ đô.
Lý Kiều Dương dáng dấp cũng không kém, chỉ là cách ăn mặc có phần trung tính, nhưng tuyệt không làm cho người ta lẫn lộn giới tính được. Một thân quần áo màu trắng phối với đôi giầy cũng màu trắng trông vô cùng có khí chất, thời tiết của thủ đô so thành phố cô nóng hơn nhiều, mở ra mui xe thể thao màu đỏ bước xuống vừa đi vào sân trường vừa quay đầu nhìn bốn phía.
Lúc gọi điện nói chuyện phiếm với Điền Mật Nhi có hỏi qua nên đối với ***** sân trường này cô cũng đã có khái niệm trong đầu, tìm được vị trí ước chừng liền xuống xe bắt đầu hỏi thăm. Người nào đi tới cũng đều hỏi, một đường đi một đường hỏi, không bao lâu sau mọi ngườiliền biết có một mỹ nữ lái xe thể thao đến tìm Điền giai nhân, hoa khôi của khoa ngoại ngữ rồi.
Điền Mật Nhi cũng là đang trăn trở trong lòng, từ người khác nghe được có người muốn tìm mình, lúc ấy cô đang ở thư viện nghiên cứu về lịch sử của đất nước, mờ mịt đi ra ngoài, đã nhìn thấy Lý Kiều Dương đang đứng tựa đằng trước xe thể thao đỏ chót.
Kết bạn là muốn giúp đỡ lẫn nhau, Lý Kiều Dương đã thổ lộ tâm tình của mình còn Điền Mật Nhi cũng rất thật lòng, hai người tu mấy kiếp mới được làm bạn bè tốt của nhau, đời này sẽ cùng hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau như vậy.
"Sao cậu lại tới đây!" Thật sự rất vui mừng vì có thể gặp được bạn tốt!
"Tới xem một chút có ai dám bắt nạt bạn thân của Lý Kiều Dương mình hay không!" Hai người cách mấy ngày liền gọi điện thoại, trò chuyện về học tập lẫn cuộc sống, hai đời duy nhất của Điền Mật Nhi chỉ có một người bạn, ở trong lòng cũng rất lệ thuộc vào cô ấy.
Nhìn thấy Điền Mật Nhi muốn giáo huấn mình, Lý Kiều Dương liền xin tha: "Mau dẫn mình đến phòng của cậu nằm một chút, lái xe suốt đêm vẫn còn có chút say rượu đầu đau muốn chết!"
Cái gì! ! Cậu uống rượu mà còn dám lái xe không biết mười cái họa thì có chín cái là do say mà thành, balabala. . . . . . Điền Mật Nhi muốn dẫn cô về nhà nghỉ ngơi nhưng Lý Kiều Dương lại nói: "Ngủ một giấc rồi mình còn phải trở về, ngày mai là sinh nhật của ba mình, tuy không muốn lộ diện nhưng vẫn không thể để chân mình bị đánh gãy được!"
Cái gì! ! Thực sự muốn đi thì liền đi sao, theo cách nói của người xưa dễ nghe một chút chính là kết bạn với người thích sống về đêm, nói khó nghe chính là quá tùy hứng. Chỉ là nhìn dáng vẻ này của cô ấy trước hết để cho cô ấy ngủ một giấc để tinh thần tỉnh táo lại đã.
Lý Kiều Dương đặt đầu vào gối liền ngủ mất, Điền Mật Nhi tìm điện thoại gọi về cho nhà của Lý Kiều Dương, Lý Vĩ sớm đã bị tính tình của con gái mài giũa đến mức không hề thấy nổi giận mà lại còn sinh ra thói quen cưng chiều không muốn dạy dỗ, chỉ lo chùi đít cho con mình. Nghe nói con mình hiện tại đang ở Bắc Kinh, buổi tối còn muốn quay về, suy nghĩ một chút, hỏi địa chỉ của cô sau đó nói là sẽ tìm tài xế đến chở về. Điền Mật Nhi lại đi ra quán ăn bên ngoài trường mua ít thức ăn, khi trở về thấy Lý Kiều Dương vẫn còn ngủ, liền lấy tiếng Pháp cơ sở ra xem.
Cô phát hiện bây giờ trí nhớ tuy tốt, nhưng cũng không phải đã gặp qua là không quên được, chỉ là hơn người khác một chút nên phải cố hết sức mà thôi. Hơn nữa thời gian càng dài, ưu thế này sẽ ngày càng không rõ ràng, tất cả đều phải dựa vào cố gắng của chính mình. Cũng may bản thân cô cũng thông minh lanh lợi, đối với phương pháp học tập nắm giữ rất nhanh, ứng phó bài tập vẫn còn dư dả.
Buổi chiều, Lý Kiều Dương mới tỉnh ngủ, Điền Mật Nhi dẫn cô đi tắm rửa, khi trở lại may mà thức ăn còn chưa nguội lắm. Lý Kiều Dương cũng quá đói rồi, ăn vô cùng ngon lành, vào lúc này mấy người trong phòng cũng đều lục tục trở lại. Điền Mật Nhi để cho Lý Kiều Dương và Tống Kha giới thiệu lẫn nhau, tuy hai người từ trường tương đối trái ngược nhau nhưng cũng lưu lại cho đối phương ấn tượng cũng không tệ, lại có chung người bạn nữa, quân tử chi giao nhạt như nước, tuy mới chỉ nói mấy câu mà thôi.
Ba người trò chuyện câu được câu không, phần nhiều là nghe Điền Mật Nhi càu nhàu, Tống Hiểu Hoan cũng trở về tới, nhìn thấy Lý Kiều Dương thì con mắt liền sáng lên.
"Bạn chính là người lái xe suốt đêm tới gặp Điền Mật Nhi hả! Quan hệ của hai người thật tốt! Tớ thật sự rất hâm mộ Điền Mật Nhi có thể có được người bạn thân như vậy, chúng ta đều cùng trang lứa, về sau cũng nên lui tới nhiều nhiều! Tin tưởng chúng ta cũng sẽ trở thành bạn tốt của nhau." Tống Hiểu Hoan thiên chân hồn nhiên như vậy, mắt to tràn đầy chân thành, khiến bất luận kẻ nào cũng không cự tuyệt được.
Nhưng Lý Kiều Dương là ai, mặt mũi của cha ruột cũng còn không thèm nể nang, từ nhỏ đến lớn không ai dám cùng cô bới móc khiêu chiến cả. Liền đó mắt nhỏ híp lại, cắn chiếc đũa nhọn mang theo vài phần du côn cười hỏi: "Cô là ai? ! Tôi có biết tên họ của cô không! Thế nào mà ***** lại quen thân đến như vậy! Cô nhóc phải an phận một chút mới làm người khác ưa thích được."
Tống Hiểu Hoan vẫn còn đang ngây người nhưng cũng không khó nghe ra giọng điệu không tốt kia, mắt to ghen tị đi trừng Điền Mật Nhi, sau đó thấm đầy nước mắt sập cửa đi ra ngoài. Chu Tuyết trở lại chỉ để sửa sang lại dung mạo, mặt đầy châm chọc nhìn ba người, giống như Điền Mật Nhi, Lý Kiều Dương và Tống kha là một tổ hợp cực kỳ hài hòa vậy, nhìn thấy Tống Hiểu Hoan sập cửa đi ra, chải đầu đeo túi sau đó cũng đi theo.
Lý Kiều Dương ‘ hừ ’ một tiếng, sau đó dùng đũa gắp một cái bánh bao chấm vào tương ớt rồi cắn một cái liền nói: "Nghĩ đến đám các cậu ***** không phải tinh anh thì cũng chính là văn nhân học giả, thật sự đã phá tan giấc mộng của mình, cánh rừng lớn thì loại chim nào cũng đều có. Cậu nói xem, cậu giáo huấn mình một tràng như vậy tại sao đối với người khác lại có dáng vẻ như tiểu tức phụ vậy, thật khiến cho người khác tức giận mà! Đừng có nói là cậu đã quen biết mình đấy!"
Nhìn dáng vẻ cô ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kia thì Điền Mật Nhi cũng chỉ cười cười: "Cậu là bạn của mình, mình mới quan tâm đến cậu, người khác tốt xấu gì thì kệ họ, cùng với mình nửa xu quan hệ cũng không có."
Lý Kiều Dương vừa nghe liền trừng to mắt, nói: "Cũng đúng!"
Cơm nước xong, Điền Mật Nhi lại dẫn Lý Kiều Dương đi gặp Điền Dã, vẫn nghe cô nói có một người anh trai nhưng không có cơ hội gặp mặt. Điền Dã đang theo giáo sư làm thí nghiệm, vội đến mức cơm trưa vẫn còn chưa ăn, Điền Mật Nhi lại nhanh chóng làm cho anh một phần cơm chiên, anh ăn xong lại vội vã đi ngay.
Lý Kiều Dương nhìn theo bóng lưng của Điền Dã, sững sờ nói: "Này, hai chúng ta có phải là chị em hay không! ?"
Điền Mật Nhi cảm thấy mông lung, cô ấy lại phát bệnh thần kinh gì rồi, đương nhiên là chị em tốt cả đời rồi.
"Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, Khối ruộng màu mỡ này của nhà các cậu mình xin được canh tác trên đó!"
Tiễn Lý Kiều Dương đi, buổi tối Điền Mật Nhi cũng ở lại trường, hôm sau trở về, nghe nói Triệu Phương Nghị có điện thoại tới, bảo tối hôm nay còn có thể gọi về nữa. Cơm nước xong Điền Mật Nhi liền túc trực bên điện thoại, Triệu Phương Nghị đoán thời gian rất chính xác đúng lúc này cũng gọi điện thoại tới.
Chế độ xây dựng của quân đội bây giờ cũng đã đơn giản hơn nhiều rồi, các hạng mục quy tắc quy định cũng đều bắt đầu được thi hành, mỗi tháng được về thăm nhà ba lần, nhưng mà bây giờ công tác còn rất nhiều, anh thật sự không thể quay về được. Điền Mật Nhi liền hỏi xem mình đến đó có được hay không thì Triệu Phương Nghị đã nói: "Nơi này không thông xe, hơn nữa nhà dành cho người thân còn chưa xây xong, cả giao thông và chỗ nghỉ ngơi đều không được thuận tiện."
Điền Mật Nhi trong lòng có tự nhiên tính toán, hỏi đường đi rồi nói nếu có cơ hội sẽ đi thăm anh.
Điền Mật Nhi biết lái xe, mặc dù vẫn chưa có bằng lái, nhưng bây giờ kiểm tra xét hỏi cũng không nghiêm, Triệu gia lại có xe nên cô dự định sẽ lái xe đi thăm anh. Đã hai tháng không gặp rồi, rất giống như đi tập huấn vậy, khi ở xa thì không nói làm gì, bây giờ như vậy lại có thể thăm người thân vì vậy cô liền hận không mọc được cánh để bay thẳng đến bên cạnh anh được.
Đi đến Toàn Tụ Đức mua mấy con vịt nướng, cùng mấy cân thịt bò, sườn cừu xào và một túi lớn xiên thịt dê. Thịt băm nhỏ xào lên vừa cay vừa thơm, rau trộn cùng với cá bạc nhỏ, bề bề rang muối, vì anhkhông thích những món thanh đạm nên cô cũng không làm những đồ đó. Anh cả ngày phải huấn luyện, thể lực tiêu hao rất lớn, thích khẩu vị nặng cho nên cô chỉ làm thêm chút rau trộn có thể để được lâu một chút.
Chỉ là không ngờ chỗ này lại vắng vẻ như vậy, ở dưới chân núi đã phải đăng ký rồi nếu không khi tự tiện xông vào khu vực quân sự trọng điểm, bị bắn chết cũng không chịu trách nhiệm. Triệu Phương Nghị ở trên núi vừa nghe nói có vợ đến tìm còn tưởng rằng Dương Chính ủy nói đùa liền lái xe đến chân núi nhìn một chút, khi nhìn tận mắt liền tự nhủ đây không phải là cô dâu nhỏ của mình hay sao!
Còn chưa kịp vui mừng trong đầu thì lại chợt nghĩ cô làm sao có thể đến đây được!
"Em lái xe tới đây!" Điền Mật Nhi đưa tay chỉ vào chiếc xe Ford ở sau lưng mình.
Liền sau đó Triệu Phương Nghị đã có thể nghe thấy tiếng cắn răng của chính mình rồi, nhìn ra được cô ba ngày không bị đánh sẽ phải nhảy lên nóc nhà mà lật ngói. Điền Mật Nhi cũng không ngốc, dĩ nhiên có thể nhìn ra anh có dấu hiệu sắp bùng nổ, nên kéo kéo góc áo của anhtrong giọng nói còn mang theo chút ủy khuất: "Bây giờ anh được nghỉ lại không thể về được, người ta chỉ là nhớ anh quá thôi mà!"
Lấy nhu thắng cương, nhất định có thể kìm chế, thép đang cứng rắn thì bỗng nhiên lại có sợi chỉ mềm mại lượn quanh. Anh cũng biết làlàm quân tẩu cũng không dễ, không hưởng thụ được sự che chở của chồng mình lại còn phải một tay chèo chống trong nhà. Vợ anh tuổi còn trẻ, lại rời nhà ra bên ngoài đi học cho nên trong lòng càng thêm không có cảm giác an toàn.
Giúp cô đem xe đỗ ngay ngắn ở dưới chân núi, từ sau cốp xe đem mấy túi đồ chuyển sang xe của anh rồi Triệu Phương Nghị lấy tay đỡ cô ngồi lên chiếc Jeep quân dụng hung hãn kia của mình. Toát mồ hôi, không thể tưởng tượng chính cô còn có thể ngồi lên chiếc xe như vậy, xe này so với Hummer còn uy vũ hơn, hôm nay cô ăn mặc cũng rất tỉ mỉ chỉn chu, giày đế bằng, váy bó sát người, kết hợp với áo sơ mi hơi dài. Một thân trang phục chín chắn nhưng lại khó nén được hơi thở thanh xuân, không những thế còn làm tăng thêm vài phần quyến rũ của một thiếu phụ nữa.
Sau khi qua cửa, một đường lên núi bốn bề vắng lặng, Điền Mật Nhi ghé vào tai của Triệu Phương Nghị nói thầm một câu. Triệu Phương Nghị liền ‘ hừ ’ một tiếng, đây là cái gì lại muốn biến thành yêu tinh rồi, đặc biệt tới đây để đả kích kiêu ngạo, tự chủ của anh đây mà.
Lấy tay kéo gương mặt nhỏ xinh đẹp của cô qua nặng nề hôn một cái rồi cắn răng nghiến lợi nói: "Chờ xem, xem anh xử lý em như thế nào, đến lúc đó có cầu xin tha thứ cũng không được."
Bàn tay nhỏ bé của Điền Mật Nhi vươn tới đáy quần của anh sờ soạng một cái rồi nói: "Hai phần tiền mua được một cái chai, làm được hãy nói! Mảnh đất ở nơi này đã bày ra rồi, nếu không canh tác thì sắp bị hạn hán chết rồi."
Hai vợ chồng ở chung một chỗ, nói chuyện cũng không có gì kiêng kỵ, mặc kệ ở bên ngoài có chính trực hay nghiêm túc cỡ nào khi lên giường cũng đều phải cởi quần ra cả. Cho nên nói nghiêm nghị như mùa đông lạnh giá đó là đối người ngoài, còn khi cùng với người nhà thì lại giống như mùa xuân ôn hòa vậy, hai vợ chồng dính nhau như sam thì càng làm trăm hoa đua nở rồi !
Triệu Phương Nghị vừa lái xe vào trong bản doanh thì đã nhìn thấy đám binh sĩ chia làm hai đội trên người mặc quần áo nguỵ trang, trên vai còn cõng thêm sức nặng, trên mặt bôi đủ mọi màu sắc đang nhiệt liệt hoan nghênh, một dãy nụ cười sáng lạn răng trắng như tuyết, đang vỗ tay hăng say .
Bày ra thế trận lớn như vậy khiến cho Điền Mật Nhi có chút cảm giác như dê vào miệng cọp, phía sau lưng liền toát lên khí lạnh. Triệu Phương Nghị xuống xe, đi vòng qua bên kia đỡ Điền Mật Nhi xuống.
"Đều chen lấn ở đây làm cái gì! Động tác quy định đã hoàn thành hết rồi sao! Chờ bị giáo huấn đúng không!" Triệu Phương Nghị mắt nhìn chằm chằm, mười phần hung dữ, trên người cũng một thân nguỵ trang, kéo tay áo lên làm lộ ra cánh tay bền chắc màu mật ong. Huấn luyện những người này cũng giống như huấn luyện học sinh tiểu học, đừng xem quân đội quy củ nghiêm ngặt, nếu không có bản lãnh thật sự thì cũng không thể chế ngự nổi những thứ đồ ba gai này, có thể tới nới này xây dựng chế độ mới thì không quân nhân nào lại không phải là người nổi bật. Vừa mới bắt đầu cũng không chịu phục, nhưng qua hai tháng huấn luyện thì tất cả đối với đại đội trưởng Triệu Phương Nghị này đều là tâm phục khẩu phục .
Điền Mật Nhi nhìn ánh mắt lấp lánh đang toát ra! Thật là rất có khí thế, vô cùng uy vũ! ! !
Lúc này Dương Chính ủy cũng đi tới, bộ mặt hiền hòa lương thiện, vừa nhìn liền biết rất thích hợp làm công tác tư tưởng chính trị, nắm lấy tay Điền Mật Nhi, nói: "Em dâu em là người đầu tiên đến đại đội này để thăm người thân đấy, đương nhiên là phải trịnh trọng hoan nghênh một chút! Ở nhà ăn cũng đã chuẩn bị tiệc chào mừng rồi."
"Thật ngại quá, một lát nữa tôi còn phải trở về, không cần phải phiền toái như vậy!" Điền Mật Nhi nhún nhường nói, tới đây chính là muốn nhìn chồng mình một chút, cũng không muốn gây phiền toái cho ngườikhác.
"Không phiền toái! Có em dâu đến thăm, đám khỉ gió này trong lòng rất nôn nóng, huống chi còn có thể thuận tiện cải thiện thức ăn, trong lòng cũng rất lấy làm vui sướng đấy!"
Thấy Triệu Phương Nghị gật đầu, đoán chừng là quy củ bất thành văn trong quân doanh của bọn họ rồi, liền nói: "Được vậy thì tốt quá , tôi cũng muốn nếm thử một chút đồ ăn trong quân đội xem như thế nào, ở nhà cũng đã làm chút đồ ăn một lát nữa mời mọi người cùng nếm thử."