Điền Mật Nhi liền đi rửa mặt, sau đó đi lấy muối tinh, cho vào chảo xào nóng lên rồi bỏ vào túi vải để chườm chân cho anh. Lại ngồi xoa bóp cho máu lưu thông, bắt anh ngâm chân vào nước nóng khiến cho Triệu Phương Nghị vô cùng thoải mái phải thốt lên.
"Aiz! Có thể sống lại rồi, hai ngày nay chỗ xương bánh chè cứ như bị dao cắt vào vậy."
Đến đại hội tỷ võ toàn quân lần sau không biết còn nghị lực để duy trì hay không đây!
"Bị thế này vẫn còn nhẹ đấy, cái chân này còn bị anh giày nhiều, bao giờ không dùng được nữa chắc mới được tha!"
Được vinh dự thế nào thì chưa bàn đến, thân thể mình mới quan trọng nhất, nhưng những người đàn ông nào cũng có tính hiếu thắng tranh đoạt, khi nhiệt huyết bốc lên cũng không trông nom không để ý đến cái gì nữa rồi. Cuối cùng chịu khổ chịu tội còn không phải là bản thân của bọn họ. Nhưng đạo lý này mà theo chân bọn họ nói sẽ không bao giờ hiểu được, nói cho họ không khác gì nước đổ lá khoai, khi tâm tình tốt thì còn có thể vểnh tai lên nghe để ứng phó nhưng khi tâm tình không tốt thì liền trực tiếp nói là không bao giờ ủng hộ công tác của chồng mình cả.
"Chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, đây chính là truyền thống tốt đẹp của quân nhân bọn anh, chẳng phải em vẫn luôn mong chồng mình thăng tiến trong công tác hay sao!" Triệu Phương Nghị nhắm mắt lại hưởng thụ, câu có câu không khua môi múa mép với vợ của mình.
"Em lúc nào cũng chỉ mong anh được khỏe mạnh mà thôi, nhưng anhthì ngược lại luôn dùng hết sức sau đó là rước họa vào thân. Em thật rất muốn nhắm mắt làm ngơ, để cho anh tự sinh tự diệt!" Điền Mật Nhi càng nói càng tức, lực độ trên tay cũng lớn dần lên, nhưng với Triệu Phương Nghị thì lại thấy thoải mái hơn nhiều.
"Đúng rồi, chỗ đó, mạnh hơn một chút nữa. Ha ha! ! Vợ ơi, anh muốn ăn thịt kho! Anh đói rồi !"
Rốt cuộc cũng là chồng của mình, tuy ngoài miệng nói vậy nhưng cũng không nhẫn tâm khắc nghiệt với anh: "Được rồi, một lát nữa em sẽ đi chợ mua thịt, anh còn muốn ăn gì nữa không!"
"Còn muốn ăn tương thịt bò, sườn xào chua ngọt , nhớ mua thêm hai chai bia nữa! Em nhớ là phải thật lạnh đấy!"
Người này đích thị là một điển hình của việc hếch mũi lên mặt.
Điền Mật Nhi dùng mắt hung dữ lườm anh một cái, rồi nói: "Chân đã như vậy lại còn không quản được cái miệng của mình, những thứ này đều là đồ ăn kích thích, đối với vết thương sẽ không tốt, rượu và thuốc lá trong thời gian này tất cả đều cai hết cho em."
"Vậy thì anh sẽ không uống bia nữa, nhưng thuốc thì em đừng tịch thu, em muốn anh nghẹn chết à!"
Quân nhân đều là những tên quỷ rượu, nếu hai thứ này đều không được động vào thì không phải là muốn mạng của anh sao, thà bị bắn một phát còn thấy sảng khoái hơn. Bọn họ làm quân nhân nên phương tiện giải trí cực kỳ eo hẹp, muốn cái miệng này không chạm đến những thứ đó thì rất khó, vì vậy Điền Mật Nhi cũng không quản anh quá nhiều.
"Lần này có thể ở nhà bao lâu? !" Điền Mật Nhi liền hỏi.
"Không biết, lãnh đạo nói khi nào thương thế tốt lên thì trở về." Triệu Phương Nghị trả lời vợ.
Với tình huống của anh như vậy, mười ngày hay nửa tháng chưa chắc đã đi được lưu loát, có thể ở nhà nhiều ngày để dưỡng thương thì coi như là tin tức tốt rồi. Triệu Phương Nghị vẫn nằm ở trên giường, Điền Mật Nhi liền mang đồ ăn đặt lên bàn trà ở phòng khách, để anh nằm trên ghế sofa xem ti vi, sau đó liền ra chợ mua thức ăn.
Hai người không trở về doanh trại, vẫn ở nhà gần trường học, ở nơi này muốn mua đồ gì cũng dễ dàng hơn, chân của Triệu Phương Nghị còn phải thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra , mà chỗ họ ở cũng rất gần bệnh viện.
Thịt bò mua nhiều một chút, cắt một ít hầm cách thủy, chỗ còn lại cho vào trong tủ lạnh để cho Triệu Phương Nghị ăn dần. Lại mua hai cái hộp sọ bò, bảo chủa quán bổ làm đôi lấy tủy bên trong ra, uống canh xương bò là bổ thân thể nhất. Bởi vì lúc trước mỗi khi về doanh trại cô đều đến cửa hàng này mua thịt bò, một khi đã mua là mua không ít, nên họ vẫn xem cô là khách hàng lớn. Hai cục xương này là tặng không cho cô lại còn thêm vào một cái pín bò nữa. Triệu Phương Nghị hiện tại rất cần bồi bổ nên cô cũng không từ chối bảo ông chủ cho vào trong túi cho mình.
Khi cô nấu món này, Triệu Phương Nghị liếc mắt một cái liền nhìn thấy, từ phía sau ngăn Điền Mật Nhi lại mập mờ cười hỏi: "Nhớ nó sao? ! Chỗ ấy bị thương không tính là gì??Muốn bồi bổ chỉ sợ em lại phải xin tha đấy!"
Mặt của Điền Mật Nhi liền đỏ bừng, dáng vẻ cười tà của Triệu Phương Nghị rất hợp với vết sẹo từ má đến sau gáy của anh, cả người toát ra vẻ không đứng đắn. So với dáng vẻ kiên cường chính thường ngày hoàn toàn bất đồng. Có câu nói rất đúng thế này:
”Đàn ông không xấu phụ nữ không yêu”. Dáng vẻ này của Triệu Phương Nghị so với bình thường còn quyến rũ hơn nhiều, khiến Điền Mật Nhi mặt hồng tim đập, cả người cũng mềm nhũn đi mấy phần.
Trên mặt vừa thẹn vừa hoảng hốt, lườm anh một cái, để cho anh cút nhanh lên nhà, đừng ở đây quấy rối nữa.
Triệu Phương Nghị vốn cũng không có ý này, chỉ muốn ra tủ lạnh lấy nước lạnh uống..., nhưng sau khi hai người liếc mắt đưa tình liền khơi lên hăng hái của anh. Tay phải liền ôm lấy hông của cô, đem cái mông của Điền Mật Nhi cọ cọ vào chỗ đang bành trướng của mình.
Thình lình bị kéo lui về phía sau, Điền Mật Nhi kêu lên một tiếng rồi vội vàng vịn vào bệ bếp, lại bị động tác kia của anh làm cho ý loạn tình mê. Nếu là bình thường thì Triệu Phương Nghị đã sớm lập tức vác súng ra trận rồi, nhưng chân của anh không chịu được, ở nơi này làm chuyện có độ khó cao như vậy có vẻ có chút lao lực.
Điền Mật Nhi vào lúc này cũng tỉnh lại rồi, bấm một cái lên nhị đệ không thành thật kia của anh, để cho anh phải ngừng lại, không muốn chân nữa hay sao. Triệu Phương Nghị bị nghẹn liền uống hết một bình nước lạnh cho hạ hỏa.
"Đúng rồi, nhà diện sao lại đổi chủ à?" Ban đầu nhà đối diện là của hai vợ chồng Vương Vi, hai ngày trước lúc Triệu Phương Nghị trở về liền phát hiện nhà đối diện thế nhưng đã đổi chủ mới rồi.
Điền Mật Nhi nói với anh chuyện lần trước, Quách Minh bởi vì kích động học sinh biểu tình, lại còn thân thiết với thành phần cốt cán của phong trào này nên bị trường học đình chức điều tra rô. Đoán chừng cũng biết không thể phục chức được nên hai người bọn họ mở một công ty thương mại xuất khẩu, thời gian trước còn gởi thư mời cô đến tham gia lễ khai trương . Điền Mật Nhi lúc đó lại ở thành phố nên nhờ bạn học mua hai lẵng hoa kèm theo tiền mừng đến tặng.
Quách Minh chỉ là một sinh viên tốt nghiệp ở một trường đại học danh tiếng trong nước, nếu không có phụ nữ phía sau tiếp sức sợ rằng không thể tiến xa được, Triệu Phương Nghị đối với những người dựa vào phụ nữ để thăng tiến vô cùng chướng mắt.
Ở nhà điều dưỡng mấy ngày, Điền Mật Nhi một ngày ba lần chườm nóng xoa bóp cho anh, đầu gối cuối cùng đã bớt sưng. Triệu Phương Nghị ở trong nhà mấy ngày, thật sự là không chịu nổi, ăn xong cơm tối, liền bảo Điền Mật Nhi dìu xuống lầu đi dạo. Lầu dưới của khu chung cư cũng ở trong khu vực của trường học, đi qua đi lại phần lớn đều là học sinh. Mà Điền Mật Nhi ở trong trường học chính lại là ngườirất nổi tiếng. Hai năm trước còn bị tai tiếng rất hỗn loạn, nếu không phải nói là cô được bao nuôi thì cũng nói cô là bạn gái của phú hào bí mật. Nhưng kể từ khi Triệu Phương Nghị tới trường học của cô thì lời đồn đãi không công cũng tự phá rồi, nhiều người chỉ nghe tiếng không thấy mặt, lại nghe nói vị kia là quân nhân, hoa khôi đi với quân nhân, Điền Mật Nhi cao cao tại thượng như vậy đúng là không quan tâm đến quyền thế? ! Đối với đàn ông như vậy sắc mặt cũng không có chút thay đổi, chẳng lẽ không vì muốn tăng thêm lợi thế? !
Điền Mật Nhi dìu Triệu Phương Nghị, rất thận trọng dè dặt, trên mặt thể hiện hạnh phúc tình yêu ngọt ngào, rõ ràng chính là cô gái nhỏ đang ở trong bể tình hạnh phúc. Người bên cạnh cao lớn rắn rỏi, bả vai mạnh mẽ vững chãi, đôi mắt lại sắc bén kiên nghị như chim ưng. Mặc dù bước chân có hơi cà nhắc một chút, trên người mặc quần áo bình thường nhưng dáng vẻ quả cảm kiên cường khí chất của một quân nhân không thể che giấu được. Nhìn một cái là có thể nhìn ra, nghề nghiệp của người này chính là một quân nhân.
Đoán chừng vị này chính là anh chàng quân nhân trong truyền thuyết rồi! Cả người rắn rỏi kiên nghị rất không xứng với Điền giai nhân của bọn họ, tài tử phải đi với giai nhân, những thứ tình thơ ý hoạ này luôn là giấc mộng trong lòng giới trẻ bọn họ. Coi như không phải thì cũng nên là công tử cao quý con nhà danh môn mới ôm được mỹ nhân về, hiện tại lại đổi thành một quân nhân khiến cho các vị tú tài không nhịn được trong lòng bỗng nhiên thấy chua ê ẩm. Một quân nhân thô kệch thế nhưng lại gặm được bông hoa mẫu đơn quả thực là phí của trời mà.
Tống kha và Điền Mật Nhi luôn có quan hệ không tệ, liền trực tiếp tới cửa oán trách cô ấy quá kín tiếng rồi, ngay cả cô cũng dấu, chuyện này cô từ trong miệng của người khác biết đuọc. Tuy nhiên cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy Triệu thiếu tá đại nhân của chúng ta, ánh mắt lạnh lùng như ngày đông giá rét, nhất thời á khẩu mất một lúc.
"Ừhm . . . . . Điền Mật Nhi có nhà không ạ?" Khẳng định là không có gõ nhầm cửa, đây thật sự là bạn trai của Điền đại mỹ nhân sao? Lời đồn giống như trong truyền thuyết, quả thật là nguội lạnh như núi.
Triệu Phương Nghị hiền hòa gật đầu, lịch sự mờ cô vào trong nhà, rồi nói: " Cô chắc là Tống Kha! Vẫn thường nghe Điền Kật kể về cô!"
Tống kha kinh ngạc, anh ta làm sao biết được! Là thần hay sao .
"Anh biết tôi? !"
"Ha ha, không biết, chỉ là Điền Mật Nhi nói người thoải mái hào phóng, nhưng lại thích nhất giả bộ thâm trầm chính là cô."
Triệu thiếu tá là ai chứ, xuất thân là lính điều tra, nhìn dấu vết liền có thể tìm ra chân tướng. Lại nói đến chuyện này, giống như nói tới chuyện Phật tổ đơn giản đem Tôn Ngộ Không nhốt dưới núi Ngũ Hành Sơn, nếu chỉ có thế mà đoán không ra thì quả thật là đang vũ nhục trí thông minh của anh.
Vừa đúng lúc này Điền Mật Nhi cũng từ phòng bếp ghé đầu ra xem một chút là ai, Tống Kha thấy cô hô một tiếng liền nhào tới, nói: "Tốtquá rồi, thế mà dám ở sau lưng phá hỏng hình ảnh của mình, bây giờ thì mình bắt được tại trận rồi nhé!"
"Tha cho mình đi! Mình là người thành thật nên không nói nói láo bao giờ". Điền Mật Nhi liền xin tha.
Hai cô gái trẻ ở một bên cười đùa, Triệu Phương Nghị cũng cảm thấy ánh mắt Điền Mật Nhi kết giao bạn bè không tệ, đầu tiên là Lý Kiều Dương, sau này là Tống Kha. Từ trung học đến đại học đã kiếm được hai người bạn tri giao.
Đúng lúc Điền Mật Nhi vừa hầm xong canh gà nhân sâm, cái này người bình thường uống không tốt, phải là người ốm yếu, hay bị thương giống như Triệu Phương Nghị mới có thể tiêu hoá được. Múc cho hai người một chén to, sau này nghe Tống Kha kể lại sau khi cô ấy trở về kí túc xá liền bị chảy máu mũi một đêm. Chỉ là hiện tại cô ấy ăn rất ngon lành nhiệt tình, coi như có chảy máu một lít máu cô ấy tuyệt đối cũng sẽ không ăn ít đi hớp nào.
Sau khi ăn chực một bữa cơm, Tống Kha hài lòng cáo từ, trước khi đi còn ra ám hiệu để Điền Mật Nhi tiễn mình. Biết cô ấy mang trong lòng một bụng hiếu kỳ, vừa đúng lúc trong tủ lạnh cũng không còn đồ uống lạnh và trái cây, Triệu Phương Nghị sợ nóng, những thứ này không thể thiếu được. Lấy ít tiền lẻ, rồi hai người khoác tay đi ra khỏi cửa.
Vừa ra cửa, Tống kha lập tức tra hỏi: "Thế mà lại học được kim ốc tàng kiều đấy! Nói mau, phát triển đến bước nào rồi, Điền Đại giai nhân của khoa ngoại ngữ chúng ta có phải đã không còn thuần khiết rồi hay không !"
Điền Mật Nhi liền chớp mắt, nghĩ thầm tôi kết hôn đã nhiều năm như vậy, nếu mà còn thuần khiết thì Triệu thiếu tá không phải chính làĐông Phương Bất Bại rồi hay sao. Chỉ là mặc dù quan hệ của cô với Tống Kha lui tới không sâu bằng Lý Kiều Dương nhưng cũng là ngườicó thể tin được, vì vậy liền đem chuyện mình sớm đã kết hôn nói với cô ấy.
Tống Kha nhất thời kinh ngạc rớt cằm, nghe thế nào cũng thấy như chuyện xưa vậy. Chỉ là vừa nghĩ cũng thấy thật sự sẽ có chuyện như vậy. Từ việc cô ấy đối với người khác phái luôn không thèm liếc mắt, bất kỳ ai nói xấu cũng không để bụng, từ đó có thể nhìn ra được cô ấy đã sớm là hoa đã có chủ. Đoán chừng nếu là tin tức này bị những người ngưỡng mộ Điền Mật Nhi biết, thì không biết được có bao nhiêu đàn anh, đàn em trong trường tan nát hết cõi lòng đây.D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.