Lúc trở về hai vợ chồng nhà kia liền náo loạn gà bay chó sủa đến mức đòi ly hôn, Triệu Phương vốn là một người kiêu ngạo, nên làm sao sẽ chịu xuống nước mà vãn hồi thế cục, nếu người đã không muốn thì ta cũng không cần. Nếu là chuyện khác Điền Mật Nhi nhất định sẽ tiếng khen là có cá tính, nhưng đã là vợ chồng với nhau vốn cũng không nên quá so đo về vấn đề thể diện, về nhà đóng cửa bảo nhau, chồng nóng thì vợ nhịn, cái này cũng không phải là chuyện mất mặt gì, hơn nữa đóng cửa vào ai có thể biết được chuyện này chứ.
Vốn cũng không có gì to tát, nhưng cãi tới cãi lui ai cũng không chịu nhường nhau một câu, cuối cùng mới thốt ra hai chữ ly hôn. Triệu Phương Mỹ định bế con đi, người của Lưu gia có thể làm được gì, con dâu mất đi thì lại có, nhưng đây chính là cháu đích tôn duy nhất của Lưu gia, người thừa tự của dòng họ Lưu nhà họ. Hai vợ chồng muốn chia tay cũng được, có thế nào bọn họ cũng đều không tham gia, nhưng muốn mang đứa bé đi thì không được.
Người của Lưu gia đã quyết định như vậy, không phải Triệu Phương Mỹ chống lại được, hiện tại cô ta lại la lối om sòm lăn lộn cũng không ai thèm để ý. Đã như vậy liền nhờ tới nhà mẹ đẻ và anh trai của mình ra mặt thương lượng với Lưu gia để đem đứa bé trở về.
Triệu gia và Lưu gia phát triển ở hai tỉnh ở phía Đông Nam, hôn nhân của hai nhà vẫn luôn duy trì thế song song tuy gắn bó nhưng không phụ thuộc vào nhau, Triệu gia không chèn ép được Lưu gia, Lưu gia cũng không chế ngự được Triệu gia. Ban đầu nhìn hai đứa bé rất xứng đôi, lại có tình hữu nghị, thấy cũng môn đăng hộ đối nên mới kết hôn.
Nếu là hai nhà thật sự trở mặt, người Lưu gia không cho mang đứa bé đi thì Triệu gia cũng không thể ép buộc gì được, chỉ có thể vì Triệu Phương Mỹ tranh thủ giành được điều kiện tốt nhất khi ly hôn. Nhưng ở thời đại này ly hôn vẫn còn là một chuyện rất to tát, Triệu Phương Mỹ lại càng là người phải chịu thiệt, kết hôn nhiều năm như vậy mới có con, một khi đã ly hôn sợ chỉ rằng ở khó có thể tìm được một mối có tiền đồ gia thế như Lưu Tử Hiên. Người ta là đàn ông thì lại là chuyện khác rồi, Lưu Tử Hiên có tiền có quyền lại có thế, con gái chưa chồng có theo hàng đàn cũng không hết. Người ta vẫn nói nam nữ bình đẳng, nam nữ ngang hàng, nhưng thật ra đối với rất nhiều việc mà nói chuyện ngang hàng này thật sự chỉ là nói suông. Đàn ông có thể gọi là kim cương vương lão ngũ, còn phụ nữ thì chính là hoa tàn bại liễu rồi.
Bà Phương Di tận tình khuyên bảo, Triệu Phương Mỹ cũng thật sự không muốn lý hôn, nhưng bản thân lại không nhún nhường được, ngoài miệng vẫn kiên cường nói: "Không có cô thì chợ vẫn đông, con cũng không tin không có Lưu Tử Hiên, thì trái đất lại không quay nữa."
Bà Phương Di trăm nói ngàn khuyên, Triệu Phương Mỹ cuối cùng mới không cam tình nguyện đồng ý không ly hôn rồi, mà Lưu Tử Hiên thì ngược lại, không thể không ly hôn, câu nói lấy vợ phải lấy vợ cưới hiền anh đã thấm nhuần thật sâu rồi. Nhưng anh cũng không muốn bởi vì chuyện của mình và Triệu Phương Mỹ mà khiến mối quan hệ với Triệu gia quá căng thẳng, đối với Phương Di vẫn luôn luôn tôn kính: "Mẹ, tính khí của tiểu Mỹ mẹ cũng thấy rồi đấy, mỗi ngày con đã đau đầu xử lý công việc mà khi về nhà lại còn phải ứng phó với cô ấy. Việc ly hôn này cũng không phải là con nói, con vốn muốn yên tĩnh, thuận tâm sống qua ngày, ngày ngày về nhà không phải náo loạn thì cũng chính là oán trách, con quá mệt mỏi rồi."
Nói thật, bà Phương Di cũng hiểu cho đứa con rể này, con gái bà mới về nhà có mấy ngày mà còn chọc trời khuấy đất ầm ĩ cả lên. Nhưng cũng không thể nói ra như vậy được, người xưa cũng có câu nói rất hay chỉ khuyên giải chứ không chỉ dẫn cách, huống chi đây còn là con gái với con rể của mình.
"Tử Hiên, coi như không nhìn đến mặt mũi của mẹ thì con cũng phải suy nghĩ đến thằng bé. Nó mới có tí tuổi đầu, vẫn luôn cần có mẹ lúc này mà các con lại ly hôn, đáng thương nhất không phải là đứa con còn nhỏ dại này sao. Về sau tuy con có thể lấy vợ mới, nhưng mẹ ghẻ cho dù có tốt đi chăng nữa nhưng vẫn không bằng mẹ ruột được? Các con cũng không còn trẻ nữa, đã sớm qua tuổi yêu đương nồng nhiệt rồi, hiện tại vẫn nên vì con của mình. Tính khí của Tiểu Mỹ có chút bồng bột, nhưng nó đối với con vẫn luôn một lòng một dạ. Con có thể bảo đảm tìm được một người có thể thật tâm, đối đãi với đứa nhỏ này giống với ruột hay không ? Nghe mẹ đi, dù thế nào cũng là mối nhân duyên tốt, huống chi tiền đồ của con hiện tại đang thuận, hai vợ chồng lại đòi ly hôn, đối với con cũng sẽ ảnh hưởng không nhỏ."
Tuy Lưu gia không vừa ý cô con dâu này, nhưng cũng không muốn con trai ly hôn, bọn họ chỉ có một đứa con trai là Lưu Tử Hiên, trước nay vẫn nó vẫn luôn hiếu thuận với cha mẹ. Mâu thuẫn của hai vợ chồng chúng nó nguyên nhân một phần là do chung sống không hòa thuận. Lưu gia tỏ rõ thái độ, đứa bé còn quá nhỏ, chuyện ly hôn không được nhắc đến nữa, cho một nhà ba người bọn họ ra ngoài ở riêng. Cả ngày phải xử lý chuyện củi, gạo, dầu muối cùng nhiều chuyện vụn vặt khác nên không còn thời gian rảnh rỗi để cãi nhau gây gổ.
Triệu Phương Mỹ đã sớm không muốn chung với cha mẹ chồng, lúc chưa kết hôn ở nhà phải nghe cha mẹ càu nhàu, khi kết hôn rồi lại nghe cha mẹ chồng cằn nhằn, bọn họ đã là người lớn, nên có cuộc sống của riêng mình rồi.
Lưu Tử Hiên luôn luôn hiếu thuận, cha mẹ cũng đã khuyên như vậy, nên cũng không còn kiên trì như trước nữa. Người như anh ta thứ không thiếu nhất chính là phụ nữ, nhưng cưới về lại không giống nhau. Triệu Phương Mỹ mọi mặt cũng rất có bản lĩnh, gia thế tốt, dáng dấp cũng cao gầy xinh đẹp, công việc trình độ học vấn cũng không kém. Chủ yếu nhất là không để tâm vào việc gì, đừng nhìn hai người ồn ào như thế nhưng vẫn chân thành, một lòng một dạ với anh. Trừ đôi khi hay nghi thần nghi quỷ và tính khí đại tiểu thư cũng không có tật xấu khác, nhưng đàn ông nào không phải ra ngoài xã giao chứ, người đứng ở vị trí như anh coi như không đi trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng cũng là rất nhiều rất nhiều cô gái nhào đến. Gặp dịp thì chơi mà thôi, chứ tâm thì luôn để ở nhà, nếu so đo quá nhiều thì chẳng khác gì đẩy chồng mình vào tay người khác rồi.
Nhưng mà anh cũng không phải là người thích dính vào những chuyện như vậy, chỉ thỉnh thoảng thật sự cần ứng phó, hoặc là lúc áp lực quá lớn còn hơn phân nửa đều do Triệu Phương Mỹ đa nghi, đoán già đoán non nhiều hơn.
Nếu như mà dọn ra ở riêng, thì cô vừa được chăm sóc con vừa giữ vững được gia đình, cũng không có nhiều rảnh rỗi suy nghĩ lung tung. Người như chồng của cô, sống phóng túng cũng đã chán rồi, thật ra thì khi anh về nhà vẫn muốn cho anh buông lỏng tâm tình, hưởng không khí ấm áp của gia đình. Những thứ bên ngoài kia chỉ để tiêu khiển, nhưng chỉ có một người vợ này mà thôi.
Giải quyết xong chuyện của Triệu Phương Mỹ, bà Phương Di trong nháy mắt đã già hơn mười tuổi, thở phào nhự nhõm. Cha mẹ vì con cái của mình mà hao phí tâm tư, đến cuối cùng cũng không oán không hối.
Vương Tứ Nhi cũng từ Điền Mật Nhi biết được chân tướng, cũng đều có con gái lớn, thể nghiệm loại sự tình đó cũng không dễ dàng.
"Aiz, oán trách ai chứ, so đo với bọn trẻ làm gì chứ."
Bà Phương Di đối với bà thông gia này luôn luôn hài hòa, Vương Tứ Nhi tính tình thẳng thắn rất hợp với tính của bà, huống chi chuyện này cũng không oán được người ta, liền nói: "Con gái tôi nuôi lớn là cái dạng gì tôi còn không biết hay sao, sao có thể oán người khác chứ, nếu nó hiểu chuyện một chút thì tôi cũng không đến nỗi hao tâm phí lực như vậy. Hiện tại tôi cũng đã nghĩ thông rồi, con cháu tự có phúc của con cháu, về sau chúng nó thích làm sao thì làm như thế đó. Hiện tại tôi chỉ chờ Điền Mật sinh con, ở nhà vui mừng bồng bế hai đứa cháu nội này thôi."
Vương Tứ Nhi hôm nay lĩnh nhiệm vụ đến khai đạo cho Phương Di, không ngờ chính bà đã tự hiểu thông rồi liền vỗ vỗ tay của thông gia vui mừng nói: "Bà có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, đứa bé lớn lên liền rời khỏi đôi cánh của cha mẹ, nếu cứ chăm chăm trói buộc tay chân của chúng thì bọn nhỏ sẽ càng ngày càng lệ thuộc vào chúng ta, ngược lại đối với bọn chúng không có ích lợi gì."
Đạo lý này bà cũng biết, nhưng con cái là viên thịt từ trên người của mẹ, nói thì như vậy nhưng cứ đụng phải chuyện liền hận không thay con của mình mà gánh chịu tất cả.
Triệu Quốc Đống chưa bao giờ quản đứa bé, luôn tin tưởng vào các con của mình. Trong nhà, đứa lớn từ nhỏ đã luôn tĩnh tâm, còn đứa con thứ từ nhỏ trừ việc đánh bạn ra cũng cũng chưa bao giờ chọc đến khuấy trời lệch đất, cũng không tham gia vào cuộc sống thối nát sa đọa. Còn đứa con út thì vẫn luôn đáng yêu, công việc của ông càng ngày càng bận rộn, khó tránh khỏi nuông chiều hơn một chút.
Nhưng nuông chiều quá thì sẽ tạo nên tính xấu. Nhìn hai đứa bé Điền Gia, đứa nào mà không phải là long phượng trong xã hội, chỉ có trải qua khổ cực phấn đấu mới biết quý trọng.
"Cũng sắp ba mươi tuổi rồi, con cũng lớn như vậy, cũng nên học được cách làm mẹ hiền vợ thảo. Con đường sau này đi như thế nào cứ để cho nó tự mình tìm hiểu, cũng không thể để đến lúc vào quan tài còn phải lo lắng." Triệu Quốc Đống nói.
Phương Di liền trả lời: "Cũng biết là như vậy nhưng cũng không thể nhìn nó bể đầu sứt trán được. Một lát tôi gọi cho tiểu Hà bảo nó bình thường nên hàn huyên với em gái của nó một chút, có một số việc nên chỉ giáo nhiều hơn. Chị em chúng nó không chênh lệch nhau nhiều lắm, nên có thể gần gũi nhau hơn."
Aiz, cảm giác con của mình vẫn còn nhỏ, nào ngờ được trong chớp mắt đã kết hôn, sinh con rồi. Xuất hiện những vấn đề này, mới biết mình đã sơ sót không dạy dỗ.
Đừng nhìn Triệu Phương Nghị ra mặt xử lý chuyện của Triệu Phương Mỹ nhưng sau lưng cũng thầm trách Lưu Tử Hiên thật không thông suốt, nhưng trong lòng vẫn rất không ưa đứa em gái hay gây chuyện này. Chỉ là đều là người một nhà, không thể để người ngoài khi dễ được, hai người họ sau khi về nhà liền nói với Điền Mật Nhi: "Về sau con gái của chúng ta nhất định phải dạy dỗ cho thật tốt, đừng để biến thành như vậy, chúng ta cũng không thể ngày ngày lo lắng cho chúng được."
À, xem anh có thể nói cứng như vậy, người làm cha mẹ nào mà không bao che cho con của mình chứ, liền cứng cổ bác bỏ: "Chuyện xảy ra như vậy cũng là do nhà anh, nếu anh không muốn gặp, chúng ta mẹ hiện tại liền đi đến nhà mẹ thôi! ~~"
Một chữ thốt ra trầm bồng du dương khí thế như hồng, Triệu Phương Nghị nghe thấy thế nhất thời liền hạ nhiệt, phất tay một cái, nhưng cũng mảy may không bắt được. Trung tá đại nhân hai gạch, hai sao, lập tức chẳng khác gì anh lính cần vụ nhỏ bé ân cần chu đáo, lấy nước, gọt trái cây, phục vụ vợ yêu.
Chi khí anh hùng khí khái gì gì đó cũng không thể bằng một giọt nước mắt của cô vợ nhỏ được. Khoan hãy nói anh không phải là đàn ông, cmn, mặt mũi là cái gì chứ, so với lót giày còn không bằng nữa là. Chỉ vì như vậy mà khiến cho chúng ta hai vợ chồng gây gổ tranh cãi đến cuối cùng người chịu tội còn không phải là mình hay sao.
Mặt mũi chỉ để cho người khác nhìn, tựa như ở bên ngoài Điền Mật Nhi vẫn thận trọng phục vụ anh, anh vừa trừng mắt thì liền ngoan ngoãn như con mèo nhỏ quấn lấy chân anh vậy. Lúc trở về nhà rồi có phải quỳ trên bảng giặt đồ đó thì đó cũng là tình thú hai vợ chồng, trong lòng thấy vô cùng thỏa mãn. Thấy cô vợ nhỏ làm nũng ăn vạ, thật sự rất đáng yêu nhỏ chỉ muốn khắc sâu vào trong tâm khảm, sao có thể cam lòng để cho cô tức giận khổ sở được chứ.
Xong rồi Điền Đại tiểu thư của chúng ta mũi đã hếch lên đến tận trời rồi, Triệu Phương Nghị càng cưng chiều thì cô lại càng làm nũng. Tâm tình sau khi mang thai cũng nhậy cảm không ít, hơi không như ý liền chu môi đỏ vành mắt rồi, chỉ khi anh dỗ dành ôm vào trong lòng mới thấy thoải mái. Có lúc cũng biết có chút quá mức, nhưng chỉ muốn anh cưng chiều nhiều thêm một chút mà thôi. Hai người không khác gì Chu Du và Hoàng Cái, một người muốn đánh một người lại nguyện chịu đựng bị đánh, tia lửa văng ra khắp nơi, thật ra thì lại càng khiến cho tình cảm thêm gắn bó, từ từ tìm được cảm giác yêu thương sâu đạm chỉ thuộc về hai người họ mà thôi.