Lọc Truyện

Ánh Trăng Chưa Từng Biến Mất

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

5

Tôi cứng người gọi điện cho đồng nghiệp.

Cửa thang máy mở ra, tôi và Dương Cảnh Chi đứng trong khoảng không chật hẹp.

“Mọi người tan làm muộn thế này à?”

Anh hờ hững cất tiếng hỏi.

“Đợi khách về hết chúng tôi mới được về.”

“Lương cao không?”

“Tạm ổn.”

Tôi cúi đầu, vành mũ che đi gương mặt.

Hình như Dương Cảnh Chi không nhận ra tôi, nói bâng quơ vài câu, sau cùng nhìn đồng hồ: “Thang máy ở đây lâu thật, chắc bạn gái tôi đợi rối lên rồi. Cô ấy rất bám người, cũng rất thích làm nũng.”

Tôi sững sờ, bỗng hiểu ra anh đang nhắc đến Từ Vãn Tinh.

“Cô thì sao? Muộn thế này mới tan làm, bạn trai không đến đón cô sao.”

“Tôi sống gần đây.”

Đến tầng một.

Cửa thang máy mở ra, tôi chạy vội ra ngoài.

Dương Cảnh Chi bình tĩnh, cuối cùng cũng nổi cơn thịnh nộ.

“Chạy cái gì?”

“Cô còn chạy đi đâu được nữa? Ngu Minh.”

“Đi một cái như mất hút khỏi thế gian, vui lắm sao?”

6

Dương Cảnh Chi áp sát từng bước một.

Anh vẫn là chàng thiếu niên trong trí nhớ của tôi, có điều đã bớt đi vẻ non nớt, thay vào đó là sự chín chắn và kìm nén.

“Xoá wechat, huỷ sim, ngay cả giáo viên cũng không tìm được cô, Ngu Minh, cô giỏi lắm.”

Tôi từ từ ngước đầu lên, đối diện với ánh mắt anh.

“Chắc anh… anh cũng nhờ các mối quan hệ của mình nghe ngóng rồi nhỉ? Gia đình tôi phá sản, bố tôi lâm vào cảnh túng bấn, tới giờ cũng chưa trả nợ xong…”

“Tại sao năm đó cô không chịu nói cho tôi biết.”

Tôi im lặng.

“Là vì xấu hổ sao, cô Ngu?”

“Không…”

Còn chưa nói hết câu, Từ Vãn Tinh đã đi tới.

“Ngu Minh! Là cô thật à!”

Cô ta đẹp hơn thời đại học rất nhiều, đẹp đến từng sợi tóc.

“Lâu rồi không gặp, mọi người ai cũng tìm cô đấy, sao bốn năm không có tin tức gì vậy?”

“Tôi đến miền Nam.”

“Thảo nào.” Từ Vãn Tinh nhìn bộ quần áo trên người tôi, ngạc nhiên nói: “Ngu Miên, chẳng phải đây là chiếc áo phao cô mua hồi năm ba sao? Sờn cả rồi sao vẫn còn mặc?”

Quần áo trước kia tôi mua, chỉ mặc một năm là quăng bỏ.

Cô ta hỏi như thế, muốn tôi khó xử sao.

Nhưng tôi đã chẳng màng nữa.

“Chưa hỏng, vẫn còn mặc được.”

Từ Vãn Tinh nói: “Cuộc sống bây giờ của cô khó khăn lắm phải không? Không nói sớm, bạn bè cũ sẽ giúp cô thôi.”

Cô ra rút ra một tấm thẻ.

“Cầm thẻ mà dùng, không cần trả lại đâu.”

“Cảm ơn nhưng tôi không cần.”

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT