Cô không có nhiều đam mê với việc ăn uống, Kiều Niệm rũ mắt: “Cái gì cũng được.
”
“Cái gì cũng được à, khó nhỉ.
” Giang Ly chống cằm, khuôn mặt tuấn tú, mái tóc tím đã được thay bằng màu đỏ, đỏ rực như lông chim, vô cùng phóng khoáng: “Vọng thiếu gia, cậu thì sao, có cái gì muốn ăn không?”
Diệp Vọng Xuyên nhìn sang chỗ Kiều Niệm, cô gái mặc hoodie, trông rất ngầu, ánh mắt sâu thẳm, trầm giọng nói: “Ăn lẩu đi.
”
Anh còn nhớ lần trước cho cô chọn món ăn, cô lập tức chọn mấy món ăn vặt như lẩu, còn đặc biệt cho thêm một thìa ớt đỏ, cái hương vị cay xè kia đến bây giờ vẫn còn trong ký ức của anh.
“Lẩu?” Giang Ly khó hiểu nhìn anh: “Không phải bình thường cậu không thích ăn mấy thứ đó sao?”
Đổi tính rồi hả?
Cố Tam cũng nhìn anh, khẩu vị của Vọng thiếu gia là điển hình của người phía Bắc, không phải là không thích ăn cay sao?
“Lâu lâu ăn một lần cũng không sao.
” Anh có bệnh sạch sẽ, dừng một chút rồi nói: “Nếu ăn lẩu sẽ không ăn ở bên ngoài, để tôi làm.
”
“Giang Ly, cậu đi mua đồ ăn, được không?”
Cằm Cố Tam cũng muốn rớt ra luôn rồi.
Vọng thiếu gia đích thân xuống bếp?
Giang Ly phản ứng rất nhanh, lập tức giơ tay đồng ý: “Ok, để tôi đi mua.
Haha, chỉ cần cậu làm, bảo tôi mua gì cũng được.
”
“Cố Tam, cậu đi nói với bác sĩ của Kỳ Thần một tiếng, đêm nay thằng bé không ở bệnh viện.
”
“Vâng.
” Cố Tam lập tức đi tìm bác sĩ nói chuyện.
Kiều Niệm thấy vậy, hình như cô không có việc gì, chủ động nói: “Em thì sao? Em có thể giúp gì không?”
Diệp Vọng Xuyên đối mặt với cặp mắt sáng lấp lánh như dải ngân hà kia, con ngươi đen lại, giọng nói khàn khàn: “Em không cần làm gì cả, chờ ăn lẩu là được.
”
Kiều Niệm còn tưởng anh nói đùa nhưng tay cô bị thương, muốn giúp cũng không giúp được gì nhiều.
Nếu Diệp Vọng Xuyên không cho cô giúp thì sau khi quay về biệt thự, cô sẽ dẫn tên nhóc kia lên tầng chơi máy tính vậy.
Trên máy tính của cô có rất nhiều trò chơi, vừa nhiều lại còn mới, trong nước còn chưa có, máy tính của cô đã có rồi, còn có thể đăng nhập vào sever nước ngoài.
Diệp Kỳ Thần nhìn hoa cả mắt.
Kiều Niệm đứng một bên chỉ cậu bé chơi như nào rồi ngồi bên cách chơi điện thoại.
Hai tiếng sau, dưới nhà gọi xuống ăn lẩu.
Kiều Niệm dẫn đứa bé đang muốn chơi tiếp không muốn xuống kia xuống tầng.
Dưới tầng tràn ngập tràn mùi lẩu, Giang Ly và Cố Tam ngồi bên cạnh nồi lẩu gọi cô: “Niệm Niệm, mau tới đây, rửa tay rồi ăn thôi.
”
Cố Tam bê đồ ăn ra cũng cười haha nói: “Kiều tiểu thư, có thể chuẩn bị ăn cơm rồi.
”
Cô dẫn đứa bé kia đi rửa tay rồi quay lại, vừa đúng lúc nhìn thấy người đàn ông mặc tạp dề màu lam đi từ phòng bếp ra.
Giọng nói trầm ấm gọi cô: “Lại đây ăn đi.
”
Kiều Niệm trợn mắt, có hơi ngạc nhiên.
Anh có thể nấu thật à?
Cô tìm một chỗ rồi ngồi xuống, Diệp Kỳ Thần ngồi bên cạnh cô, bên còn lại bị người đàn ông chiếm giữ.
Một lớn một nhỏ người nhà họ Diệp ngồi hai bên trái phải của cô, giống như vệ sĩ.
Giang Ly đi tới không tìm được chỗ ngồi, chỉ có thể cắn răng ngồi đối diện, căm hận mà nhìn về chỗ ba người, thầm hận bản thân không đến nhanh để mất vị trí.
Kiều Niệm không quan tâm người ngồi bên cạnh mình là ai, cô không nghĩ nhiều như thế, có một đôi đũa được đưa đến, một giọng nam từ trên đỉnh đầu truyền đến: “Thử trước đi.
”
“Chị, bát của chị.
” Diệp Kỳ Thần không muốn bị tụt lại phía sau, đưa cho Kiều Niệm một cái bát.
Tay trái Kiều Niệm cầm đũa, tay phải cầm bát, nói: “Cảm ơn.
”
Sau đó tập trung toàn bộ vào món ăn.