Vì chuyện xảy ra với Thẩm Thanh Thanh lần trước, Lương Bác Văn hoàn toàn coi Kiều Niệm như người một nhà, nghe vậy liền ôm lấy cô gái nhỏ đang khóc lóc, lau nước mắt nước mũi trên mặt cô, bảo cô đừng khóc.
Sau đó nói với Kiều Niệm: "Kiều Niệm, cậu không ở đây mấy ngày nay, Kiều Sân rất nổi bật.
Nghe nói hôm nay giáo sư đại học Thanh Hoa sẽ đến trường chúng ta, cậu đã thấy cô ấy chưa?”
“Mặc toàn quần áo nhà Seven đến trường, chỉ muốn được chú ý thôi.
”
Điều kiện gia đình Lương Bác Văn rất tốt, rất nhiều nhãn hiệu cao cấp mà học sinh trung học bình thường không biết cậu ta đều biết.
Cho nên liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra Kiều Sân ăn mặc khoa trương cỡ nào.
Bình thường minh tinh nổi tiếng đi trên thảm đỏ cũng không ăn diện đến mức này.
Trần Viễn ở bên cạnh khịt mũi coi thường nói: "Đó không phải là phong cách thưởng ngày của cô ta sao? Cô ấy từ nhỏ đã như vậy, nhưng chưa bao giờ tỏ ra khiêm tốn khi có cơ hội nổi bật.
”
Lúc nào cũng đều làm bộ rất khiêm tốn và không quan tâm.
Sự thật thì trong lòng quan tâm muốn chết.
Người nhà họ Kiều đều như vậy, bên trong chính là loại người vừa hư vinh vừa tự đại.
Còn có mấy người có quan hệ tốt với bọn họ cũng ở bên cạnh xen vào: "Tôi đã bảo hôm nay Kiều Sân mặc đồ khoa trương quá, làm gì có ai mặc váy khoa trương như vậy đến trường, thì ra là bởi vì giáo sư Thanh Hoa tới.
”
"Cho dù cô ấy có mặc đắt tiền đến đâu, tôi cũng cảm thấy cô ấy không đẹp bằng Kiều Niệm, mỗi ngày còn quảng cáo trên mạng danh tiếng thí sinh đẹp nhất trường Nhân văn và Nghệ thuật những kẻ được thuê thì tung hô cô ta là hoa khôi hoàn mỹ mười năm khó gặp một lần của trường Nhất Trung chúng ta.
Thật không biết xấu hổ! Cô ta có thể được bầu làm hoa khôi trường còn không phải bởi vì trước kia Kiều Niệm còn chưa học tại trường Nhất Trung, Kiều Niệm đến trường này học thì cô ta làm gì có cơ hội đó.
"
Lúc trước Tưởng Đình Đình bởi vì chuyện hai lớp cá cược trong kì thi mà phát sinh mâu thuẫn với Kiều Niệm, sau đó Kiều Niệm thi đứng thứ nhất, hung hăng làm mất mặt lớp B, vì vậy về sau cô liền coi Kiều Niệm là thần tượng, giúp Kiều Niệm lên tiếng khắp nơi.
Nghiễm nhiên thành chân chó nhỏ của Kiều Niệm.
Đúng vậy.
Mỗi lớp đều có một đám người thành tích không tốt, thành tích của Tưởng Đình Đình và đám chị em kia cũng bình thường, cô vừa mở miệng, các chị em của cô lập tức phụ họa theo lời lão đại của mình.
“Kiều Sân suốt ngày bôi son trát phấn, còn giả bộ mặt mộc không trang điểm.
Bộ dạng đó của cô ta cũng chỉ lừa gạt được trai thẳng, không có đứa con gái nào nhìn không ra mỗi ngày cô ta đều đánh phấn lót, vẽ lông mày còn kẻ mắt, lặng lẽ tô son.
”
Tưởng Đình Đình càng nhìn càng cảm thấy không vừa mắt Kiều Sân, tức giận nói: "Thật không hiểu nổi tên học trưởng Phó Qua kia mắt mù chỗ nào, tôi thậm chí còn muốn gây quỹ để chữa mắt cho anh ta, nhưng anh ta mù quáng yêu Kiều Sân, loại người này thậm chí còn mang cố vấn của mình tới tạo đà cho Kiều Sân, nhưng lại làm cô ta khoe khoang!"
Lương Bác Văn khoanh tay, lặng lẽ liếc trộm Kiều Niệm: "Tôi cũng muốn biết con mắt nào của cậu ấy bị mù nữa.
"
Anh ta thực sự đã yêu Kiều Sân thay vì Kiều Niệm.
Anh ấy cũng là con trai, nhìn thế nào cũng thấy, Kiều Niệm tốt hơn Kiều Sân gấp trăm lần.
Chỉ tiếc, điều kiện gia đình không tốt lắm, cô không phải con gái ruột thịt chân chính của nhà họ Kiều, nếu không, với sự xuất sắc của Kiều Niệm, đám người Kiều Vi Dân cũng không đến mức phớt lờ Kiều Niệm và đuổi cô ra khỏi nhà.
Trong lòng cậu thở dài, thật sự là quá đáng tiếc.
Mặt khác, cậu cũng hiểu rằng việc sinh ra là do ông trời định sẵn, dù có phàn nàn về chuyện của Kiều Niệm đến thế nào đi chăng nữa thì việc Kiều Sân là tiểu thư chân chính của nhà họ Kiều cũng không bao giờ có thể thay đổi được!
Kiều Niệm nghe bọn họ nói bên tai, huyên thuyên không ngừng, cô đặt đồ đạc xuống, nhướng mi hỏi: "Có ai biết khi nào giáo sư đại học Thanh Hoa sẽ tới không?"