Để tránh lần sau lại bị làm phiền, cô mở danh bạ tìm số điện thoại của Thẩm Quân Chi, và kéo vào danh sách đen.
Sau khi xong việc này.
Cô uống một ngụm nước đá, nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Chuyến bay của Vệ Lâu sắp đến.
Đúng lúc này.
Điện thoại rung lên.
Cô cúi đầu nhìn.
Có tin nhắn mới.
[Diệp Kỳ Thần: Chị ơi, chị có đến bệnh viện trưa nay không?]
Kiều Niệm đang cầm một cái bật lửa hình khẩu súng nhỏ, nhìn thấy tin nhắn của cậu bé, ánh mắt dịu lại, nhanh chóng trả lời.
[QN: Hôm nay không đến, em ăn uống ngoan ngoãn, nghe lời cậu nhé.]
[Diệp Kỳ Thần: Vậy còn buổi tối?]
Tin nhắn từ đầu bên kia đến rất nhanh, có thể thấy cậu bé đang cầm điện thoại để nhắn tin cho cô.
Kiều Niệm suy nghĩ một lúc, tối nay cô có hẹn với người khác, có thể không về được, ngón tay trắng nõn gõ trên màn hình điện thoại.
[QN: Tối nay chị có hẹn với bạn, em cùng cậu ăn tối đi. Ngày mai chị sẽ đến thăm em.]
Cậu bé gần đây càng ngày càng dính lấy cô, hệt như cái đuôi nhỏ của cô.
Mỗi ngày đều hỏi rõ cô đang ở đâu.
Dường như muốn cùng cô ăn ba bữa mỗi ngày.
Kiều Niệm chưa từng thử qua cảm giác bị ai đó quản lý, kể từ khi quen cậu bé, cô cảm thấy như mình sắp có thêm một người bố.
Điện thoại của cô còn chưa kịp đặt xuống, tin nhắn của Diệp Kỳ Thần lại đến.
[Diệp Kỳ Thần: Buổi tối không an toàn, chị ở đâu ăn tối, em và cậu đến đón chị có được không?┭┮﹏┭┮]
Cậu bé dường như sợ cô không đồng ý, sau đó còn đính kèm một biểu cảm đáng yêu, tỏ vẻ đáng thương.
Kiều Niệm không khỏi bật cười.
Cô ngước lên nhìn dòng người ở sân bay, thực sự không muốn để Diệp Mặc Xuyên đến đón cô.
Nhưng…
Ngón tay của cô không nghe theo lý trí, không kiềm chế được mà khuất phục trước biểu cảm dễ thương của cậu bé.
[QN: Đã gửi cho bạn một thông tin định vị.]
Cô gửi vị trí nơi cô sẽ ăn tối cho cậu bé, rồi nhấn nút tắt màn hình điện thoại.
Vừa đặt điện thoại xuống, cô nhìn thấy một bóng dáng chói lọi bước vào quán cà phê từ khóe mắt.
Vệ Lâu có gương mặt không tồi, có thể nói nhan sắc của anh ta không thua kém Diệp Mặc Xuyên là bao, nhưng gu thẩm mỹ của họ lại khác nhau một trời một vực!
Diệp Mặc Xuyên thích phong cách đơn giản, trên người chỉ có ba màu đen, trắng và xám, và phong cách chủ yếu là thanh lịch, giản dị.
Còn Vệ Lâu…
Kiều Niệm khoanh tay nhìn người đàn ông bước vào, mái tóc nhuộm đủ màu sắc, đeo hoa tai màu mè, trên người là một chiếc dây chuyền vàng to, mặc bộ trang phục không giống trang phục xe máy, quần tụt hẳn xuống.
Phong cách này, nếu là người khác mặc, chắc chắn sẽ trông quê mùa đến mức không chịu nổi.
Nhưng với anh ta thì…
Anh ta có nhan sắc nên tự tin.
Cao trên 1m8, vóc dáng như người mẫu, và bằng cách nào đó, anh ta lại có thể làm cho bộ trang phục sến súa này trở nên hợp mốt với phong cách của mình.
Kiêu ngạo và phô trương!
Trên đường đi, anh ta thậm chí thu hút không ít ánh mắt của các cô gái trẻ.
Kiều Niệm nhìn anh ta bước về phía mình, bước chân đầy lửa đạn, ngồi xuống trước mặt cô, không thể không nhướn mày, hỏi một cách lười biếng: "Anh không thể thay đổi phong cách à?"
Ngày nào cũng dùng gương mặt đẹp trai nhất để mặc những bộ quần áo quê mùa nhất, anh ta không thấy lãng phí sao?
“Cho tôi một ly Blue Mountain, không đường.”
Vệ Lâu mỉm cười gọi đồ uống với nữ phục vụ, nụ cười rực rỡ đến mức khiến mặt nữ phục vụ đỏ ửng, cầm tờ giấy gọi món chạy đi.
Anh ta ngồi ngả ngớn vào ghế, mắt đào hoa chớp nhẹ, rồi chọc ghẹo cô: “Lãng phí chỗ nào? Ông đây mặc vậy là vì cô đấy.”
“Không mặc trẻ trung chút thì làm sao cưa được em gái 18 tuổi chứ?!”
Anh ta còn cố tình ghé sát mặt mình lại, để lộ chiếc hoa tai mới tinh, khoe khoang: “Kiều Tiểu Niệm, xem ông đây vừa mua hoa tai mới này, thấy đẹp không?”