Kiều Sân không nhịn được siết chặt cánh tay Hà Ngọc Quyên, ánh mắt lóe lên nhìn về hướng Kiều Niêm vừa đi, thì thầm nói: "Bà nội, bà có nghe người đó vừa nói không? Anh ta hình như là nói ông nội của chị ấy ở trong bao sương đó...."
Nhưng cả nhà Kiều Niệm chẳng phải là dân quê ở vùng núi xa xôi hẻo lánh sao?
Sao lại có thể đặt được bao sương ở Thủy Tạ Hiên?
Đám người Kiều gia cũng nghĩ tới điểm này, sắc mặt đều rất khó coi, lại ngại có người ngoài ở đây nên không tiện thảo luận, chỉ có thể giữ một bụng nghi ngờ, tạm thời đi theo nhân viên phục vụ đi đến chỗ đã đặt.
- ---
Trong bao sương.
Diệp Vọng Xuyên đẩy cửa ra, bên trong có mấy người đang ngồi.
Kiều Niệm theo phía sau đi vào.
Ông lão ngồi trên xe lăn hai mắt lập tức đỏ hoe, kêu người đẩy xe qua, hưng phấn nắm lấy tay Kiều Niệm, còn chưa kịp nói gì mắt ông đã ươn ướt: "Con là Niệm Niệm? Bảo bối, sau bao nhiêu năm, cuối cùng ông nội cũng tìm được con! Ông thật sự sợ rằng ông chưa đợi được con về thì đã đi rồi.
Nếu không tìm được con, xuống dưới ông còn mặt mũi nào đối mặt với mẹ con...!"
Kiều Niệm nhìn mái tóc hoa râm của ông, cảm xúc trên gương mặt ông lão dường như không có gì là giả cả, đôi mắt lúc này đã rưng rưng, cho thấy ông ấy đang kích động đến nhường nào, ngay cả bàn tay đang ôm cô cũng phát run.
Cô chưa bao giờ có cảm giác như thế này, tâm trạng cô cũng lên xuống thất thường theo ông.
Giang lão gia dù gì cũng là người đã kinh qua sóng to gió lớn, sau một lúc kích động cũng dần bình tĩnh lại, chẳng qua mắt còn hơi đỏ.
Ông nắm tay Kiều Niệm, giới thiệu từng người trong phòng cho cô.
"Niệm Niệm, đây là ba con, Giang Tông Cẩm, hiện tại đang dạy học."
Diệp Vọng Xuyên nhíu mày, dựa vào tường nghe ông lão giới thiệu.
Giáo sư Thanh Đại, ông lão lại chỉ nhẹ nhàng đơn giản giới thiệu là đang dạy học.
Kiều Niệm nhìn người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn, hốc mắt ông ửng đỏ, tay nắm thành quyền như đang cố kìm nén sự kích động.
Đối với cô thì khái niệm ba này rất mơ hồ, nhưng ông lão dường như muốn cô gọi ba, cô mím môi, dùng ánh mắt trong veo nhìn người đàn ông trung niên rồi cất tiếng gọi: "Ba."
"Ừ!" Mắt của người đàn ông trung niên lập tức đỏ lên, lại không muốn để lộ tâm tình của mình nên nhanh chóng dừng lại.
Giang lão gia thở phào nhẹ nhõm, rồi lại tiếp tục giới thiệu những người khác.
"Kia là chú thím hai và chị Tiêm Nhu của con.
Chú hai của con làm ăn ở bên ngoài, Tiêm Nhu cũng trạc tuổi con.
Anh nó thì con gặp rồi, là Giang Ly."
Kiều Niệm nhìn qua, cô thấy một cặp nam nữ đứng cạnh cô gái trạc tuổi cô, vẻ mặt của cô ta cùng mẹ mình đều nhàn nhạt, có thể thấy là nể mặt ông lão nên mới miễn cưỡng gật đầu chào một một cái.
Người đàn ông thì khá thân thiện chào hỏi cô.
"Chú hai thím hai." Kiều Niệm giọng nói chậm rãi gọi một tiếng.
Vẻ mặt Giang lão gia hiện rõ sự vui mừng, ông không hi vọng cô có thể hòa nhập vào cái nhà này ngay lập tức, chỉ cần thấy cô không bài xích thì ông đã rất hài lòng rồi!
Ông chợt nắm lấy tay Kiều Niệm nói: "Con có đói chưa? Vẫn chưa ăn trưa đúng không? Tới đây, ăn cơm đã.
Tông Cẩm, kêu phục vụ dọn thức ăn lên."
"Vâng."
Trên bàn cơm cả nhà vui vẻ thuận hòa, ông lão không ngừng gắp thức ăn cho cô.
Vừa ăn ông vừa hỏi cô một số chuyện trước kia.
Chỉ cần ông ấy hỏi cô liền trả lời, mặt dù câu trả lời rất giản lược nhưng không hề qua loa lấy lệ..