Nhưng nếu thật muốn nói tới mấy nhà mạnh nhất thì Giang gia và Đường gia tuyệt đối coi như đứng đầu, còn Trầm gia và Phó gia chỉ có thể coi là miễn cưỡng chen vào vòng tròn này.
Trong mấy nhà này, Giang gia đứng đầu.
Bởi vì Giang gia và Kinh Đô gắn bó chặt chẽ với nhau, Giang lão gia lúc còn trẻ cũng là nhân vật làm mưa làm gió ở Nhiễu Thành.
Chỉ là về sau già rồi, sức khỏe ngày càng kém, mười năm trước đã chuyển đến Kinh Đô điều dưỡng, đến nay rất hiếm khi trở lại Nhiễu Thành.
Đám tiểu bối bọn họ từng nghe qua tên nhưng hiếm khi thấy được người.
Giang lão gia nhìn thấy đoàn người, người gặp chuyện vui tinh thần thoải moái, giọng nói vang dội, cười nói: "Trở lại đón cháu gái."
"Cháu gái?" Đường Vi nhìn về phía Kiều Niệm sau lưng Giang lão gia đang yên lặng đẩy xe lăn.
Băng cơ ngọc cốt, mi vũ xuất chúng.
"Cô bé này thật xinh đẹp!" Bà không hề khoa trương, người nhà họ Giang tuy dáng vẻ đều không tệ, nhưng cô bé này...nói sao nhỉ, tuyệt vời!
Giang lão gia không nhịn được cười: "Ha ha, trẻ con ngoại hình không quan trọng."
Miệng thì nói vậy nhưng trên mặt ông lại không giấu được tự hào, giới thiệu cho Kiều Niệm: "Niệm Niệm, vị này là bà Đường."
Kiều Niệm chớp mắt, ngoan ngoãn gọi: "Bà Đường ạ."
Đường Vi lập tức tháo chuỗi hạt châu trên cổ tay nhét vào tay Kiều Niệm, áy náy nói: "Ôi, Niệm Niệm thật ngoan.
Bà không biết hôm nay ông con dẫn con đến đây ăn cơm, nếu biết bà chắc chắn sẽ chuẩn bị quà gặp mặt cho con.
Chuỗi hạt châu này bà đã đeo được vài năm, đây là mấy năm trước bà đi Phổ Chiếu Tự nhờ đại sư Ngộ Minh khai quang đó, con đừng chê nhé."
Kiều Niệm khước từ vài lần mà không được, cho tới khi Giang lão gia mở lời cô mới đành phải nhận.
Đường Vi đưa quà ra mắt xong mới hài lòng, vui vẻ hàn huyên chuyện nhà với Giang lão gia.
Đám người Kiều gia cùng với Phó phu nhân toàn bộ đều giương mắt nhìn không nói ra lời.
Đặc biệt là Hà Ngọc Quyên và Kiều Vi Dân, sắc mặt xanh tím lẫn lộn, Kiều Vi Dân chôn chân tại chỗ, tiếp lời không được, mà không tiếp lời cũng không ổn.
Giờ phút này Kiều Sân như bị sét đánh trúng, khuôn mặt yêu kiều trắng bệch như giấy.
Cô siết chặt ngón tay, thì thào không tin bằng giọng nói mà chỉ mình cô có thể nghe thấy: "Ba mẹ cô ta không phải người huyện Lạc Hà sao? Bà Đường sao lại quen biết bọn họ?"
Hơn nữa, thái độ đó của Đường Vi thì không chỉ là quen biết, mà thậm chí còn có ý thân thiết với ông lão bên cạnh Kiều Niệm!
Kiều Niệm sao có thể quen biết được người như vậy?
- ---
Đường Vi và Giang lão gia trò chuyện mấy câu liền đã nói tới Kiều Niệm: "Nhìn tuổi của Niệm Niệm chắc là đang học cấp ba chứ?"
"Sắp lớp mười hai rồi." Giang lão gia cười khanh khách trả lời.
Đường Vi nhìn Kiều Niệm hỏi: "Học ở trường nào thế?"
Đường lão gia cũng không giấu giếm, thản nhiên trả lời: "Là nhất trung Nhiễu Thành.
Con bé đã nghỉ học một năm nên bây giờ chọn lại một trường khác.
Con bé nói nó thấy nhất trung Nhiễu Thành cũng ổn, nên tạm thời ta cho con bé ở lại đây học."
Kiều Sân cùng với những người Kiều gia đang thất thần thì nghe được tên nhất trung Nhiễu Thành, lần này một chút máu còn sót lại trên môi của Kiều Sân cũng không còn nữa và cô ta gần như không thể đứng vững.
Nhất trung Nhiễu Thành?
Kiều Niệm sẽ học ở nhất trung Nhiễu Thành?!
Nghĩ tới lúc đầu khi cô thi chuyển cấp, gia đình cô đã phí hết tâm tư cô mới có thể nhận được một suất vào nhất trung, nhưng đối phương lại chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, chênh lệch quá lớn khiến cô không khỏi hoảng hốt.
Những gì Đường Vi nói sau đó, cô không có tâm tình nghe.
Cho tới khi Kiều Niềm cùng với đoàn người Giang lão gia rời đi, cô mới chợt hồi thần, nghe thấy bà nội cô đang hỏi bà Đường và dì Đường, những người rất có địa vị.
"Ông lão vừa rồi là ai vậy?"
Đương Vi không biết quan hệ của bọn họ và Kiều Niệm, thuận miệng trả lời: "À, bà nói Giang lão? Một người bạn cũ."
Hà Ngọc Quyên nghi hoặc nói: "Bạn bè gì vậy? Sao chưa bao giờ nghe bà nhắc tới?"
"Bình thường rất ít khi qua lại nên cũng không cố ý nhắc tới làm gì." Quan hệ của Đường Vi và Hà Ngọc Quyên không tệ nhưng Kiều gia dẫu sao cũng không với tới giới thượng lưu chân chính, Giang lão gia lại có quan hệ với bên trên, ngay cả bà cũng phải cẩn thận mà đối đãi nên bà không tiện tiết lộ thân phận của đối phương cho người không liên quan, chỉ cười cười nói: "Tính ra thì Giang lão coi như là một nửa thầy của tôi."
Bà thích quốc họa, còn Giang lão là một bậc thầy trong hội họa Trung Quốc, bà đã vài lần xin chỉ dạy từ ông.
Gọi là nửa thầy cũng không quá phận.
"À." Hà Ngọc Quyên nghe tới đây liền hiểu rõ.
Những thân thích nghèo nàn kia của Kiều Niệm đến từ huyện Tháp Hà, chẳng qua đối phương là thầy giáo giỏi nên có chút danh tiếng ở địa phương.
Bà biết bạn thân của bà đam mê quốc họa, nhìn tuổi tác của ông lão lúc nãy chắc là có chút kiến thức về mảng này cũng không chừng!
Phim truyền hình không phải thường diễn loại cao thủ xuất hiện ở nông thôn sao? Đáng tiếc, ông ta cũng chẳng phải là thầy giáo nổi tiếng gì.
"Tôi từng nghe nói cháu gái ông ấy đi lạc, mãi không tìm được, không nghĩ tới cách thời gian dài như vậy lại tìm thấy rồi!"
"Con cháu trong nhà lại thất lạc lâu như vậy, vất vả lắm mới tìm lại được, nhất định sẽ coi con bé như thịt đầu tim mà cưng chiều."
"Mệnh của cô gái đó tốt thật, nghe nói Giang lão tìm được tin tức của cô ấy trên mạng.
Cô gái đó đã đăng thông tin của mình lên mạng, điều đó cho thấy gia đình nhận nuôi cô ấy không đối xử tốt với cô...!Cũng không biết nhà kia sau này có hối hận không?"
Người nhà họ Kiều đau đến mức nổ đom đóm mắt, xấu hổ không nói được lời nào!
Kiều Vi Dân nghĩ đến lúc nãy ông cho là Kiều Niệm chạy theo ông đòi tiền, liền nóng cả mặt, nội tạng gần như dồn lại một chỗ! Vô cùng xấu hổ không dám đáp lời này.
Ngược lại, ánh mắt Hà Ngọc Quyên lạnh lùng nhìn bóng lưng Kiều Niệm, mặt vô cảm nói: "...chỉ là một thầy giáo, có gì đáng hối hận."
"..." Thầy giáo? Bà có phải có hiểu lầm gì không?
Người cũng đã đi xa, Đương Vi không nói gì nữa..