Cố Tam nhìn thấy mọi thứ qua gương chiếu hậu và suýt thì không nắm vững vô lăng.
Mẹ kiếp, Vọng thiếu gia vô liêm sỉ quá, những lời nói dối như này cũng có thể mở mắt ra nói được, anh ấy không thấy chột dạ sao?Anh ép Kiều tiểu thư người ta vào góc xe còn coi là sự quan tâm của anh trai với em gái à?Anh đang tán tỉnh người ta!Trong lòng cậu chỉ nghĩ như vậy, căn bản không dám nói ra, chỉ không ngừng liếc nhìn hai người qua gương chiếu hậu.
Kiều Niệm sửng sốt một lát, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, đây có được coi là sự quan tâm của trưởng bối đối với hậu bối không nhỉ?Cô vẫn đang suy nghĩ về chuyện này thì Diệp Vọng Xuyên đã ngả người ra sau, rút lại cánh tay đang ép cô vào góc, xem như chưa có chuyện gì xảy ra, anh mệt mỏi tựa lưng vào ghế, đôi tay xinh đẹp đặt trên đầu gối, trên xương cổ tay đeo một chuỗi Phật châu có kiểu dáng độc lạ.
Anh vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh rồi nói với cô gái còn chưa kịp phản ứng: “Qua đây, ngồi đi.
”Giọng nói có phần uể oải, trầm thấp và quyến rũCảm giác áp bức trên cơ thể Kiều Niệm đã biến mất, nỗi bất an trong lòng cũng giảm đi bớt, cô thẳng người ngồi dậy và nghe lời anh ấy nói.
“Nhà trường cũng gọi điện cho anh trai và ông nội em rồi, họ đã biết chuyện hôm nay em bị thương ở tay, anh trai em sẽ về đây sau, còn ông nội em sức khỏe không được tốt, xem ông sẽ kêu ai đến đây một chuyến nào.
”Đột nhiên Kiều Niệm quên bén đi chuyện xảy ra lúc nãy, dùng đôi mắt đen láy nhìn anh, đuôi mắt có chút tức giận, hơn nữa cũng không biết nên làm sao với tình huống như này: “Cánh tay em chỉ bị xước da mà thôi, không cần làm ầm ĩ đến vậy.
”Trước đây cô cũng thường xuyên bị thương, nếu cô không nói ra thì Kiều Vi Dân bọn họ sẽ không bao giờ biết.
Cho dù tình cờ phát hiện ra nhiều nhất thì chỉ hỏi han cô vài câu, hỏi cô đi đâu quậy phá vì sợ cô đánh nhau với ai đó sẽ làm mất mặt nhà họ Kiều, vốn không quan tâm vết thương của cô có nghiêm trọng không, có cần đến bác sĩ hay không.
Trong cả căn nhà, chỉ có dì Trần ban đêm sẽ lén lút mang rượu thuốc đến phòng để bôi thuốc cho cô, dịu dàng dặn dò, nói kiểu như: cô là con gái, sau này khi chơi đùa thì phải cẩn thận, đừng để bản thân bị thương, nếu như để lại sẹo thì lớn lên mặc váy sẽ không còn đẹp nữa.
Diệp Vọng Xuyên rũ mí mắt xuống trông rất thu hút và điềm tĩnh, Kiều Niệm cũng không chú ý đến đôi mắt khát máu sau thẩm lôi cuốn của anh ấy: “Em phải nói là may mà lần này em chỉ bị xước da ở cánh tay thôi, ống thép rơi xuống cũng chưa thật sự trúng vào người em, nếu không thì hôm nay sẽ không dễ dàng như vậy đâu.
”Kiều Niệm: ……Cô tỏ ra không hiểu, đây cũng được coi là sự quan tâm của trưởng bối sao?Tại sao cô lại cảm thấy sự quan tâm của anh hình như có chút khác biệt so với sự quan tâm của Giang Ly, còn khác nhau chỗ nào thì cô cũng không thể nói được.
Chỉ cảm thấy không giống nhau thôi.
Diệp Vọng Xuyên thấy cô cau mày không nói lời nào, tưởng rằng cô vẫn còn băn khoăn chuyện này sẽ bị làm ầm lên, anh nheo mắt nói với vô: “Em suýt bị hại chết ở trường Nhất Trung, chuyện này không thể không làm lớn, em cứ chờ xem, trường Nhất Trung nhất định sẽ cho em một lời giải thích, người đó nhất định cũng phải bị tóm, nếu không tìm thấy người đó thì không chỉ mỗi ông nội em không yên tâm, mà cả anh cũng không yên tâm.
”Kiều Niệm: “Thật ra em cũng đại khái đoán ra được là ai rồi, chỉ là không có chứng cứ cuối cùng nên tạm thời chưa chắc chắn lắm.
”Không hiểu sao hôm nay Kiều Sân lại đứng ra lên tiếng giúp hung thủ, yêu cầu nhà trường không cần điều tra thêm, mỗi chuyện này thôi thì đã kỳ lạ rồi.
Diệp Vọng Xuyên nhìn thấy một sợi tóc trượt xuống, ân cần vén tóc ra sau tai cho cô rồi mới thu tay về, tuy mệt mỏi nhưng khí thế khắp người anh vẫn rất mạnh mẽ: “Chứng cứ là thứ sớm muộn gì cũng điều tra ra được.
”“Hiệu trưởng trường em là một người thông minh, ông ấy sẽ cố gắng hết sức để điều tra rõ ràng chuyện này.
Nếu không, vụ này chỉ có thể để nhà trường gánh chịu trách nhiệm cho hung thủ rồi!”Giáo sư Giang ở Thanh Hoa định đến trường Nhất Trung dạy học để lấy tiếng tăm cho trường, nhà trường sẽ không làm mất lòng ba cô chỉ vì một học sinh như này.
.