Sáng hôm sau, Bạch Hà chuẩn bị xong xuôi, mặc vào bộ đồ công sở rộng rãi, vừa mở cửa đã thấy Kỳ Lãng đứng ngay trước cửa, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
“Hi, robot Tiểu Thất sẵn sàng phục vụ cậu.”
Mới sáng sớm mà cậu ấy đã đi cắt tóc, tóc mái ngắn hơn hôm trước một chút, để lộ đôi lông mày sắc nét, gương mặt thanh tú, đẹp trai.
“Cậu là cả đêm không về nhà, hay vừa mới đến đây?”
Kỳ Lãng giơ giơ túi đồ ăn sáng trong tay: “Vừa đến.”
Cô nhận ra có vẻ như cậu ấy có quầng thâm dưới mắt: “Kỳ Lãng, đừng nói với mình là cậu đêm qua…”
“Cả đêm không ngủ.”
Bạch Hà hơi cạn lời: “Không đến mức thế chứ!”
Đôi mắt nâu sâu thẳm của Kỳ Lãng nhìn cô chăm chú.
“Cậu đang nghĩ gì?” Cô đón lấy ánh mắt của cậu.
“Mình đang nghĩ, nếu năm cậu mười tám tuổi, khi tốt nghiệp, cậu đã ở bên mình thì tốt biết mấy.” Kỳ Lãng chưa bao giờ giấu cô điều gì, những gì cậu nghĩ trong lòng, đều sẽ nói cho cô nghe, “Lúc đó, Tiểu Bách Hợp của mình sẽ thức trắng đêm với mình.”
Câu nói này khiến Bạch Hà chợt nhận ra điều gì đó.
Cô không muốn nghĩ nhiều, kéo Kỳ Lãng vào nhà, đóng cửa lại, rồi ôm mặt cậu, kiễng chân hôn cậu một cái.
Trong miệng cậu có mùi bạc hà, chắc là vừa nhai kẹo bạc hà lúc đi lên lầu.
Ở khía cạnh này, Kỳ Lãng là một người rất kỹ tính.
Cậu ôm lấy eo thon của cô, không còn vội vã nữa, theo nhịp điệu của cô từng bước một tiến triển chậm rãi, tận hưởng nụ hôn chào buổi sáng ngọt ngào này.
“Mình phải đi làm rồi.” Bạch Hà vỗ nhẹ vào má cậu, “Cậu mau về ngủ bù đi, không ngủ là không được đâu.”
“Hôm nay mình có lịch cả ngày, buổi sáng có lớp học, buổi chiều phải đi gặp khách hàng để bàn dự án.”
“Bận rộn vậy mà còn không chịu ngủ.”
“Cậu biết định nghĩa của mất ngủ không?” Kỳ Lãng đi vào thang máy cùng cô, “Thức đêm chơi game hoặc làm việc thì không gọi là mất ngủ, mất ngủ là khi mình rất muốn ngủ, nhưng não lại quá tỉnh táo nên không ngủ được.”
“Được rồi được rồi, cảm ơn cậu đã dạy mình thế nào là mất ngủ. Vậy làm thế nào để Tiểu Thất không bị mất ngủ nữa?” Cô nhẫn nại hỏi.
“Vận động trước khi ngủ có thể giúp ích, hay là cậu…”
“Cậu mơ đẹp quá!” Bạch Hà không đợi Kỳ Lãng nói xong đã ngắt lời cậu: “Đồ lưu manh.”
“Cậu nhìn lại xem, mình chỉ bảo cậu đi chạy đêm với mình thôi, thế mà cậu lại nghĩ gì thế này, toàn là ý nghĩ đen tối trong đầu.”
“Mình hiểu rõ cậu quá rồi.” Cô chọc vào trán cậu: “Cố tình gài bẫy mình nữa chứ.”
Kỳ Lãng vừa đi cùng cô xuống lầu vừa đút cho cô ăn bánh trứng và đậu nành, cảm thán: “Cô phóng viên nhỏ của chúng ta bận rộn quá nhỉ.”
“Có lẽ do nhịp sống ở đây quá nhanh, trước đây mình còn ngủ đến tận trưa, mà bây giờ lại tự nhiên chuyển sang trạng thái cứ phải bước đi nhanh hơn mới được.”
“Nếu đã như thế, thì cho bạn trai một vinh dự, hãy để mình đưa cậu đến tòa soạn nhé.”
Nói rồi, Kỳ Lãng mở cửa một chiếc xe màu đen mới cứng: “Công chúa nhỏ, mời lên xe.”
Bạch Hà bất lực nói: “Kỳ Lãng, cậu quên thỏa thuận ba điều của chúng ta rồi à?”
“Không quên, không được dùng siêu xe đưa đón cậu đi làm.” Kỳ Lãng làm ra vẻ vô tội, “Đây không phải là siêu xe, mình mua riêng cho cậu một chiếc Volvo bình thường thôi mà, cả thành phố này đầy người lái xe như thế, nên rất kín đáo, hoàn toàn hợp với tính cách điềm đạm của công chúa nhỏ.”
Bạch Hà không nhịn được bật cười.
Cậu thật là... bất cứ chuyện gì tưởng chừng như vô lý cũng đều có thể bị cậu xoay chuyển thành hợp lý đến mức không thể phản bác được.
Bạch Hà đành lên xe, Kỳ Lãng nhanh chóng cúi xuống thắt dây an toàn cho cô.
Cô nhìn cậu đắc thắng lái xe rời đi, chỉ mới rẽ qua hai góc phố, chưa đến ba phút, họ đã đến tòa soạn K-News.
“Nó gần đến mức mình đi bộ mười phút là tới rồi, cần gì cậu tốn tiền mua xe.”
“Mình thích thế.” Kỳ Lãng đưa tay gõ nhẹ vào trán cô, kéo dài giọng: “Ngàn vàng cũng không đổi được niềm vui của mình.”
Bạch Hà cũng giơ tay chọc lại cậu: “Cậu thật kiêu ngạo!”
Khi Kỳ Lãng định xoa rối tóc cô, cô lập tức ngăn lại: “Tối nay tan làm mình sẽ ‘xử lý’ cậu!”
“Cứ đến đây mà xử.”
Cô mở cửa bước xuống xe, Kỳ Lãng thò đầu ra hỏi: “Mấy giờ tan làm, để mình đến đón cậu.”
“Không chắc có phải tăng ca không, nếu không thì mình sẽ nhắn cho Tiểu Thất robot trước.”
“Được, mình luôn sẵn sàng.”
Kỳ Lãng nhìn theo bóng dáng Bạch Hà khuất dần vào tòa soạn, ngồi im trong xe một lúc lâu, hít sâu để cảm nhận hương cam bergamot nhè nhẹ còn vương lại từ nước hoa của cô.
Một lúc sau, cậu cúi đầu nhắn tin cho Angelia—
7: “Con đã tìm lại được cô ấy, nhưng có cảm giác... con không còn là người mà cô ấy mong muốn nữa, hình như có một góc nào đó trong trái tim cô ấy đã dành chỗ cho người khác.”
Dù vẻ ngoài luôn thoải mái, nhưng Kỳ Lãng lại rất nhạy cảm với những thay đổi nhỏ nhất trong cảm xúc và ánh mắt của cô.
Ở bên nhau, cô rất vui, nhưng Kỳ Lãng cảm thấy cô đáng lẽ phải vui hơn, đáng lẽ họ phải cùng nhau mất ngủ.
Một lúc sau, Angelia nhắn lại cho cậu một đoạn thoại từ vở kịch của Shakespeare, với ý nghĩa—
“Tình yêu cần có nỗi buồn làm người hầu, và cả sự ghen tuông làm người phục vụ. Nó bắt đầu ngọt ngào, nhưng lại kết thúc trong khổ đau. Niềm vui của nó không bao giờ vượt qua nỗi đau của nó.”
Giọng nói dịu dàng của Angelia vang lên: “Tiểu Thất, nếu con hiểu được chân lý của tình yêu và vẫn sẵn sàng dâng hiến trái tim mình, thì không cần phải sợ hãi.”
Kỳ Lãng nhìn vào câu nói đó, suy nghĩ rất lâu.
Bao năm qua cậu đã chiến đấu một mình, ngoài sự can đảm, cậu chẳng có gì khác.
...
Trong thời gian thực tập tại tòa soạn K-News, Bạch Hà đã theo dõi một vài tin tức lớn, nhưng hầu hết thời gian cô đều làm về những tin tức vụn vặt như tranh cãi giữa hàng xóm. Đôi khi để có lượt xem và nhấp chuột, cô buộc phải hoàn thành các nhiệm vụ do tòa soạn giao, đặt tiêu đề gây chú ý và phóng đại nội dung.
Bạch Hà luôn cố gắng tìm sự cân bằng tinh tế giữa tính chân thực của tin tức và sự thu hút khán giả, điều này khiến Văn Băng, người phụ trách hướng dẫn cô, phải nhìn nhận lại. Vì cô đã đào tạo qua nhiều thực tập sinh vừa tốt nghiệp, nhưng hầu hết đều kiên quyết không thỏa hiệp để viết những tin tức câu view, nhưng thực tế nếu quá “sạch sẽ” và không hòa nhập được với thực tế, sẽ khó đi xa.
Văn Băng cảm thấy tính cách của Bạch Hà khá hợp với cô. Ban đầu, cô nghĩ Bạch Hà là kiểu người cứng đầu, kiên trì giữ nguyên tắc và không chịu nhượng bộ, nhưng thực ra không phải vậy.
Cô ấy có nguyên tắc của mình nhưng cũng biết linh hoạt.
Tối hôm đó, khi Bạch Hà đang biên tập tin tức, cô nghe thấy tiếng người phụ nữ bên cạnh chửi bới bằng tiếng Quảng Đông, rất tục tĩu.
Cô bước ra hỏi có chuyện gì xảy ra.
“Đồ biến thái!” Người phụ nữ hét lên, vừa chửi vừa chạy về phía cuối hành lang, “Hắn ta chụp lén tôi trong nhà vệ sinh, may mà tôi phát hiện kịp.”
Bạch Hà giật mình, lập tức nhận ra cơ hội làm tin tức, nên liền chạy theo người phụ nữ.
Gã đàn ông mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai, đang cuống cuồng nhấn nút thang máy.
Nhưng vì tòa nhà này quá đông người, thang máy chưa xuống kịp.
“Đừng chạy! Tôi đã gọi cảnh sát rồi!” Người phụ nữ lấy điện thoại ra và đuổi theo gã.
Bạch Hà nhanh chóng nhận ra gã đàn ông vừa rút dao ra từ túi, cô liền nắm lấy cổ tay người phụ nữ, đồng thời dùng điện thoại chụp nhanh một bức ảnh của gã, nói với người phụ nữ: “Đừng lại gần, nguy hiểm đấy.”
Đúng lúc này, thang máy cuối cùng cũng đến, gã đàn ông hoảng loạn bỏ chạy.
Tối hôm đó, Bạch Hà đã cùng người phụ nữ đi trình báo cảnh sát và giao lại bức ảnh cho cơ quan chức năng.
Sau đó, người phụ nữ cảm ơn Bạch Hà. Cô cũng thẳng thắn hỏi người phụ nữ rằng liệu cô có sẵn lòng hợp tác để thực hiện một bài phóng sự trực tuyến không. Dù khả năng lên truyền hình không cao, nhưng có thể làm thành video tin tức ngắn trên mạng. Đúng lúc đó, cô đang phụ trách mảng này ở tòa soạn.
Người phụ nữ tính cách thẳng thắn, lập tức đồng ý. Bạch Hà đã che giấu khuôn mặt và giọng nói của cô ấy, để cô kể lại sự việc vừa xảy ra, mở ra một cuộc thảo luận về vấn đề an toàn của phụ nữ tại các khu chung cư sử dụng nhà vệ sinh công cộng.
Không ngờ, tin tức trên mạng vừa nhận được sự chú ý, đến nửa đêm, cửa phòng của Bạch Hà bị ai đó gõ mạnh.
Bạch Hà hỏi ai đó là ai, nhưng bên ngoài không có tiếng trả lời. Tất nhiên, cô không dám mở cửa dễ dàng.
Dù những năm gần đây, cô đã trở nên can đảm hơn nhiều, nhưng khi gặp tình huống như vậy, trong lòng cô vẫn không khỏi run rẩy. Điều đáng sợ hơn là tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.
Cộc cộc cộc! Như thể ai đó muốn đập vỡ cửa của cô ra thành từng mảnh!
Bạch Hà sợ hãi, ép chặt vào tường, run rẩy lục tìm trong ngăn kéo một con dao gọt trái cây.
Cô hét lớn đe dọa người bên ngoài: “Tôi đã báo cảnh sát rồi! Cảnh sát sẽ đến ngay!”
Bên ngoài dường như im lặng, cô áp sát tai vào cửa và nghe thấy tiếng bước chân dần xa.
Có vẻ như người đó đã đi rồi.
Nhưng cô không dám mở cửa, cũng không dám tắt đèn.
Đêm nay chắc chắn không thể ngủ được, Bạch Hà run rẩy rút điện thoại ra và vô thức gọi một số.
Chưa đầy hai giây, cuộc gọi được kết nối, giọng nói ấm áp và trầm lắng của Ngôn Dịch vang lên, mang theo tiếng điện thoại vọng qua biển cả, truyền đến tai cô—
“Chuyện gì vậy?”
Nghe giọng nói của cậu ấy, Bạch Hà suýt bật khóc: “Vừa rồi có ai đó gõ cửa phòng mình.”
Cô căng thẳng đến mức thở hổn hển: “Nhưng hình như người đó đã đi rồi, có thể là vì mình mới viết một bài báo gần đây, khiến một số người không hài lòng.”
“Mình đã theo dõi rồi.” Ngôn Dịch nói giọng trầm, “Đừng lo, nghe mình nói, hãy hít thở sâu.”
Bạch Hà ngoan ngoãn hít sâu và thở ra, sau vài lần, cô dần bình tĩnh lại: “Hình như hắn đã đi rồi, không sao nữa.”
“Hãy chuyển đến chỗ của Kỳ Lãng.” Ngôn Dịch nói với cô, “Nơi cậu đang ở hiện tại có nhà vệ sinh và phòng tắm chung, rất thiếu an toàn, mình đã muốn nói từ trước rồi, thật sự mình rất lo lắng.”
“Nhưng mà…”
“Hoặc tìm chỗ ở khác, đừng lo về chi phí, mình có thể giúp cậu trả.” Ngôn Dịch nói với giọng như đang xử lý công việc, so với Kỳ Lãng, cậu ấy càng giống một robot hơn.
“Không cần đâu, mình cũng có một ít tiền tiết kiệm, chỉ là cảm thấy không đáng lắm, tính ra tiền thuê nhà còn cao hơn lương thực tập của mình.”
“Không sao, đừng xem trải nghiệm thực tập lần này như công việc chính thức, hãy coi nó như là cơ hội để mở mang kiến thức và kinh nghiệm. Vì vậy, trong khả năng cho phép của gia đình mình, hãy sống tốt hơn một chút.” Ngôn Dịch bình tĩnh thuyết phục cô, “Và đây không phải là lãng phí, mình chỉ mong cậu an toàn, không có gì quan trọng hơn điều đó. Đừng khiến mình lo lắng, được không?”
“Thôi được rồi.” Bạch Hà cuối cùng cũng bị thuyết phục, “Mình sẽ nghe theo cậu.”
Ngôn Dịch chúc cô ngủ ngon, vừa cúp máy thì cuộc gọi của Kỳ Lãng đã đến, cô vội vàng nghe máy.
“Cậu đang bận à? Sao máy bận lâu thế?”
“Không phải đâu, vừa rồi mình sợ chết khiếp!” Bạch Hà vội vàng kể lại, “Có ai đó gõ cửa phòng mình, mình đã do dự không biết có nên báo cảnh sát không, nhưng hắn đã đi rồi.”
“Chờ đấy, mình sẽ đến ngay.”
“Ơ! Cậu…”
Chưa đầy mười phút sau, cửa phòng lại bị gõ, Bạch Hà căng thẳng hỏi: “Ai đấy?”
“Là mình.”
Nghe thấy giọng Kỳ Lãng, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng mở cửa: “Sao nhanh vậy!”
“Mình ở gần đây thôi.” Kỳ Lãng đứng trước cửa, không bước vào, cau mày nhìn dòng chữ đỏ khó chịu được vẽ lên tường.
Bạch Hà định bước ra ngoài xem xét, nhưng Kỳ Lãng lập tức bịt mắt cô lại và kéo cô vào trong, đóng cửa lại.
“Lỗi của mình khi không tính đến điều này. Bây giờ cậu thu dọn chút đồ đạc, đến chỗ mình ở tạm, còn đồ đạc khác mai hẵng lấy.”
“Chỗ cậu?”
“Mình vừa thuê một căn hộ gần đây, không lớn nhưng đủ cho chúng ta, và gần chỗ làm của cậu hơn.”
Bạch Hà ngạc nhiên hỏi: “Không phải cậu sống ở Tiêm Sa Chủy sao?”
“Nơi này tiện lợi hơn, và cũng để mình có thể gặp bạn gái nhiều hơn.” Kỳ Lãng ôm cô vào lòng, “Quan trọng hơn là có thể đến bên cậu ngay khi cậu cần.”
Bạch Hà xúc động ôm lấy cổ cậu: “Cảm ơn Tiểu Thất, cậu đối với mình tốt quá.”
“Khó khăn lắm mới có được bạn gái, sao mình lại không đối tốt với cậu chứ.” Cậu nói, “Nếu cậu không muốn sang bên mình, thì mình sẽ ở lại đây với cậu.”
Kỳ Lãng liếc nhìn chiếc giường nhỏ hẹp chỉ rộng khoảng 1m2: “Nếu chúng ta ngủ chung trên giường này, chắc cậu phải nằm lên người mình rồi.”
“Ai thèm nằm lên người cậu.” Bạch Hà cười đẩy cậu ra.
“Mình không ngại, mình là robot, robot không có phản ứng sinh lý.”
“Thật sự không có à?” Cô cười hỏi, mắt nhìn xuống dưới, “Thật sự, không có sao?”
“…”
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng đã làm Tiểu Thất “thức tỉnh”.
Kỳ Lãng cười hỏi: “Sao cậu lại giỏi thế nhỉ.”
“Giỏi gì cơ, cậu đang nói gì đấy.”
Mắt Kỳ Lãng lấp lánh, cậu muốn gần gũi với cô thêm chút nữa, nhưng Bạch Hà nhìn đồng hồ, đẩy cậu ra: “Muộn quá rồi, mai mình còn phải đi làm.”
“Vậy đi luôn đi, đồ đạc để mai mình quay lại giúp cậu thu dọn.”
“Được rồi.”
Kỳ Lãng dẫn Bạch Hà ra khỏi phòng, trên đường ra cậu còn che mắt cô lại, không muốn cô nhìn thấy những dòng chữ bậy bạ bằng sơn đỏ trên tường.
Kỳ Lãng đưa cô đến một căn hộ cao cấp ở khu trung tâm thương mại sầm uất, hoàn toàn khác biệt, thậm chí đối lập với tòa nhà Văn Sĩ. Dưới tòa nhà có bảo vệ mặc đồng phục canh gác ngày đêm, ra vào đều phải quẹt thẻ hoặc nhận diện khuôn mặt. Sảnh của tòa nhà trông như sảnh của một khách sạn năm sao, thang máy có người phục vụ riêng.
Cậu sống ở tầng 27, thang máy siêu tốc chỉ mất vài giây để đến nơi.
Căn hộ là một căn hai phòng ngủ rộng rãi, với một phòng khách lớn có cửa sổ sát đất, mở cửa ra có thể thấy những tòa nhà chọc trời đầy ánh đèn neon, vì ở tầng cao nên tầm nhìn cũng rất thoáng đãng.
Kỳ Lãng đứng nhìn bóng dáng mỏng manh của cô gái bên cửa sổ, do dự vài giây, rồi lấy hết can đảm hỏi cô: “Cậu muốn ngủ chung với mình, hay ngủ riêng…”
“Ngủ chung với cậu.”
Trái tim cậu như được thả lỏng, cậu ôm cô vào phòng ngủ chính, tắt đèn, rồi ép cô xuống chiếc giường êm ái, hôn cô nồng nàn.
Trong màn đêm, ánh đèn neon thi thoảng chiếu sáng khuôn mặt góc cạnh của Kỳ Lãng. Bạch Hà nhẹ nhàng vuốt ve trán cao và đầy đặn của cậu, đôi mắt ẩn sâu dưới đôi lông mày rậm rạp, đôi môi mỏng mím lại đầy kiềm chế.
Đó là dáng vẻ mà cô đã thích từ thuở niên thiếu.
Bạch Hà nâng cằm cậu lên và hôn lên môi cậu một cách dịu dàng.
Kỳ Lãng nhắm mắt lại, nụ hôn của cậu luôn mang theo sức mạnh hoang dã và đầy khát khao, như thể muốn nuốt chửng cô gái trước mặt. Bạch Hà hết lần này đến lần khác làm dịu đi sự vội vã của cậu, cố gắng khiến cậu chậm lại, đừng hấp tấp quá.
Trong không gian yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nuốt nước bọt của hai người, đầy sự mờ ám và đắm chìm. Trong từng hơi thở của cô đều tràn ngập sự kích thích nóng bỏng từ cậu, cô cảm nhận được những ngón tay dài của cậu từ từ di chuyển xuống. Khi sắp chạm đến điểm nhạy cảm, Bạch Hà bỗng chộp lấy tay cậu: "Kỳ Lãng, cái đó..."
Kỳ Lãng dừng lại, hôn lên tai cô: "Bao sao? Mình không chuẩn bị."
Hơi thở của cô gái chậm dần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu giữa màn đêm: "Sao không chuẩn bị?"
"Bởi vì... mình không muốn cậu hối hận." Cậu vuốt nhẹ tóc cô hết lần này đến lần khác, đôi môi khô khốc vì phải kìm nén, cơ thể cũng dần trở nên căng cứng.
"Hối hận điều gì?"
"Hối hận vì đã cho mình thêm một cơ hội."
Kỳ Lãng kéo tấm chăn mỏng phủ lên người cô, rồi ôm cô qua lớp chăn: "Như thế này là đủ rồi, Bạch Hà, mình không dám đòi hỏi gì thêm."
Bạch Hà tựa má vào cổ cậu, hít thở mùi hương thoang thoảng từ cơ thể cậu: "Tiểu Thất, mình không quyết định điều này trong lúc nhất thời. Mình đã suy nghĩ kỹ càng rất lâu rồi mới đồng ý ở bên cậu, nên mình sẽ không hối hận."
"Mình biết, mình biết hết."
Cậu kiềm chế và hôn lên trán cô: "Hãy thử xem, trong thời gian cậu ở Hương Cảng, chúng ta thử hẹn hò. Nhưng Tiểu Bách Hợp, mình chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là cậu đừng tự làm khó mình, hãy lắng nghe tiếng lòng của mình, đừng luôn nghĩ đến việc phải chăm sóc cảm xúc của mình hay cảm thấy có lỗi với mình, mà đưa ra những quyết định trái với ý nguyện."
Bạch Hà nâng gương mặt cậu lên, đôi mắt cô ướt và ấm: "Mình không biết phải nói gì nữa, đôi khi, mình thật sự hy vọng cậu đừng nhìn thấu lòng mình như vậy, nhưng cậu luôn có khả năng đó."
"Cậu cũng thế mà, chẳng điều gì trong đầu mình có thể giấu được cậu."
"Vậy nên chúng ta là bạn thân nhất."
"Nhưng tình yêu cần một chút bí ẩn." Kỳ Lãng thở dài: "Vì thế mình ghen tị với Ngôn Dịch, cậu ấy luôn giấu kín mọi thứ rất tốt, khiến cậu không thể đoán được tâm tư của cậu ấy."
"Trên đời này có bao nhiêu người tìm được tri kỷ thật sự."
Kỳ Lãng cười: "Mình nghĩ mình cũng tự tin lắm, có lẽ đến ngày cậu phải rời đi, cậu sẽ khóc nức nở, không nỡ rời xa Kỳ Lãng ca ca, rồi kéo mình cùng đi, chúng ta sẽ lang thang khắp thế gian."
Bạch Hà cũng bật cười, dùng ngón tay chọc vào mũi cậu: "Cái này mà gọi là tự tin sao? Đúng hơn là không biết xấu hổ."
"Theo một cách nào đó thì hai thứ này chẳng khác nhau lắm."
"Vậy nếu mình khóc nức nở, không nỡ rời xa Kỳ Lãng ca ca, cậu sẽ đi cùng mình chứ? Từ bỏ tất cả để cùng mình lang thang khắp nơi."
"Ừmm~~~" Kỳ Lãng ôm lấy vai cô, nằm ngửa nhìn lên trần nhà: "Mình phải suy nghĩ kỹ càng, cân nhắc thật kỹ đã~~~"
"Không, cậu sẽ không làm thế đâu, Kỳ Lãng." Bạch Hà quay người nhìn cậu, "Dù cậu có yêu ai đến mức nào, cậu cũng sẽ không đánh mất bản thân, cậu có mục tiêu và sự nghiệp của riêng mình, cậu đã phấn đấu vì điều đó suốt nhiều năm."
"Quả nhiên, đúng là tri kỷ."
"Chính vì thế, mình mới yêu cậu lâu đến vậy." Bạch Hà nhìn cậu đầy nghiêm túc: "Hứa với mình, đừng bao giờ để cậu thiếu niên sáng ngời ấy biến mất."
"Mình hứa với cậu." Kỳ Lãng hôn lên trán cô.
Hơi thở của cô gái trong vòng tay dần trở nên nhẹ nhàng và đều đặn. Kỳ Lãng mở mắt, lấy điện thoại của cô đang sạc trên tủ đầu giường, mở khóa màn hình bằng mật khẩu mà cô đã dùng từ nhỏ.
Cậu mở lịch sử cuộc gọi và nhìn thấy một cuộc gọi được thực hiện ra nước ngoài.