Con hẻm hẹp, không khí đầy ám muội. Khói thuốc lượn lờ, hoa khôi bị chàng trai da trắng lạnh lùng ép vào tường. Ánh trăng soi sáng nốt ruồi lệ dưới mắt anh ta, gợi cảm khiêu khích. Hoa khôi ngượng ngùng nói: "Có người ở đằng
...
ia." Kỳ Lãng quay đầu liếc mắt nhìn cô gái đang lúng túng mang lạp xưởng tới cho anh, thái độ lười biếng—— "Ồ, em gái tôi." …… Bạch Hà và Kỳ Lãng là thanh mai trúc mã. Kỳ Lãng từ nhỏ đã nghịch ngợm, nắn nắn má cô bé: "Tiểu Bách Hợp, gọi anh đi, anh mời em ăn kẹo." Bạch Hà đỏ mặt, mím chặt môi, cố chấp không chịu gọi hai từ đó. Ngoài Kỳ Lãng, còn có Ngôn Dịch lớn lên cùng Bạch Hà. Ngôn Dịch ít nói, nhỏ tuổi hơn cô, thường bị trẻ con trong hẻm bắt nạt, Bạch Hà như siêu nhân bảo vệ Ngôn Dịch. "Ngôn Dịch, cậu phải cười nhiều lên, cậu cười trông rất đẹp, còn có má lúm đồng tiền nữa, đừng lạnh lùng thế." "Được." Từ đó về sau, Ngôn Dịch chỉ cười với một mình cô. Trong tuổi thanh xuân, Bạch Hà chia sẻ những bí mật của thiếu nữ với Ngôn Dịch. Nhưng cô không biết, Ngôn Dịch cũng có bí mật—— Mỗi khi cô mải mê ngắm nhìn chàng trai phóng khoáng, bất cần đời kia, Ngôn Dịch đều lén nhìn cô. Thời đại học, Ngôn Dịch cuối cùng cũng theo đuổi được Bạch Hà, hai người công khai hạnh phúc trong vòng bạn bè vào buổi tối hôm đó, Kỳ Lãng lười nhác cười trước mặt mọi người, chúc mừng một câu. Uống say ba ngày, sau đó mọi người phát hiện, trên cổ tay Kỳ Lãng có thêm một hình xăm bông hoa bách hợp mềm mại. Từ đó, lãng tử hóa thành Phật tử. …… Ở bên nhau một thời gian, Ngôn Dịch vô tình phát hiện, cô vẫn giữ chiếc dây chuyền "Trái tim rung động" Kỳ Lãng tặng cô, món quà thời thiếu niên, lại được cô cẩn thận kẹp trong cuốn sổ tay quý giá nhất. Ngôn Dịch không chất vấn cô, anh cắt viên kim cương giả ở giữa, thay bằng viên kim cương lấp lánh thực sự. Để cô mãi mãi chỉ lưu giữ trái tim của anh. Chó trung thành trở thành sói xám gian xảo.