Mảnh đất này cũng không phải quy mô khu biệt thự, nhưng lại có phong cảnh tươi đẹp, không khí trong lành, ngoại trừ lúc ra ngoài không quá thuận tiện, hình như không có khuyết điểm nào khác. Nhưng mà người có thể ở chỗ này không phú thì cũng quý, hầu như đều có xe con cùng với tài xế, thế là không tiện ra ngoài lại biến thành một ưu điểm, bởi vì người mang cái loại ý nghĩ kia ở đây không nhiều, vô cùng yên tĩnh không ầm ĩ.
Quách Duy Khang dừng xe lại, vừa cười vừa nói: “Hiện tại là tháng mười, mọi người đến không đúng thời điểm tốt, nếu như muộn một hai tháng, còn có thể nhìn thấy một rừng phong dài ở bên này, nghe nói rất đẹp.”
Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến cũng xuống xe theo, lần đầu tiên hai người tới chỗ như thế này, không thể nhịn được lòng hiếu kỳ, bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây.
Theo Lạc Thư Nhan, mảnh đất này thật sự rất xinh đẹp, dựa vào núi bờ nước, hôm qua lúc bọn họ xuống xe lửa còn có cảm giác khí trời nóng bức, từ trung tâm thành phố đến nơi đây giống như nhiệt độ với độ ẩm đều tự động điều chỉnh thành hình thức phù hợp nhất.
Chú Quách này thật sự rất có tiền! Thế mà có thể mua được phòng ở chỗ này!
Quách Duy Khang cầm chìa khóa trong tay, mang theo bọn họ vòng qua một mảnh rừng trúc, lúc này mới đi vào một căn nhà.
Lạc Thư Nhan ngửa đầu, nhìn thấy phòng ở đẹp đẽ này, chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu: Đây hẳn là lâu đài trong truyện cổ tích đi…
Nhà này được hàng rào vây lại, đi vào là một vườn hoa cỡ nhỏ, chủ nhân còn trồng đủ loại hoa cỏ trong hoa viên, còn trưng bày bàn trà buổi trưa, thậm chí còn sắp xếp ghế đu khiến Lạc Thư Nhan rất thích. Cô rất muốn đến ngồi, nhưng lại sợ mình làm như vậy sẽ có vẻ không lễ phép, chỉ có thể nhịn xuống, nhưng mà cô vẫn nhìn về phía cái ghế đu kia thêm một lúc.
Thẩm Yến đi sau lưng cô, cũng theo tầm mắt của cô nhìn về phía ghế đu, không khỏi lắc đầu.
“Từ nơi đó xuống dưới, có một hầm rượu, nếu như không hứng thú yêu thích ở phương diện này cũng có thể cải tạo thành phòng chứa đồ dưới mặt đất.” Quách Duy Khang chỉ chỉ bên trong, “Từ trong nhà cũng có thể đi xuống dưới, chúng ta đi vào trước.”
Thẩm Yến chú ý tới Quách Duy Khang chủ động giúp bọn họ mở cửa ra vào, chờ bọn họ bước vào, anh ta mới đóng cửa đuổi theo.
Quách Duy Khang thấy Thẩm Yến đang nhíu mày nhìn mình, trên mặt đứa trẻ này lại lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nhưng thật ra lại rất đáng yêu, anh nở nụ cười, “Nhóc con, nhìn chú như vậy làm gì? Cảm thấy chú rất đẹp trai có đúng không?”
Thẩm Yến: “…”
Cậu rùng mình, chẳng qua là cảm thấy chú này có chút kỳ quái thôi, cậu cũng không có suy nghĩ gì khác.
Quách Duy Khang cười ha ha: “Quá hại người.”
Anh tiếp tục đi về phía trước giới thiệu cho Lạc Thiên Viễn hình hộ* còn có cách bài trí, “Tầng một ngoại trừ phòng khách, nhà ăn, phòng vệ sinh, còn có một phòng cho người già. Dù sao người già leo cầu thang cũng rất nguy hiểm.” (*hình dạng, kiểu dáng căn hộ)
Lạc Thiên Viễn gật đầu.
“Phòng cho người già cũng có thể cải tạo thành phòng khách. Cậu ở bên ngoài cũng nhìn thấy, tầng hai có sân thượng lớn, ngoại trừ phòng sách không có ban công, phòng trẻ với phòng ngủ chính đều có thể thông hướng ra sân thượng, tia sáng rõ ràng cũng thông gió, hai gian phòng đều có phòng vệ sinh riêng, đúng, bên cạnh phòng ngủ chính lúc đầu còn có một phòng chứa đồ, sau lại bị nữ chủ nhân đổi thành phòng để quần áo, kết nối với phòng ngủ chính…”
Tâm lý Lạc Thiên Viễn nắm chắc.
Căn này anh vô cùng hài lòng, chỉ tiếc có một số thứ cần thiết phải chú ý, cho dù mua lại được thì trước mắt trong vài năm anh cũng không có ý định vào ở.
Bắc Kinh với Ninh Thành không giống nhau, bây giờ số lượng lớn công nhân ở nhà máy nghỉ việc, xí nghiệp tư nhân càng ngày càng nhiều, các sinh viên đại học đến Bắc Kinh phát triển, đã không thể phân phối phòng ở như lúc trước, có cơ hội thì cũng không tới phiên người mới, thế là vì cải thiện lại hoàn cảnh ở, cũng không ít người bắt đầu lựa chọn phòng cho thuê.
Nhưng có mấy người thuê nổi biệt thự lớn?
Lúc trước tính toán của anh là mua hai bộ phòng hoặc là ba căn phòng, phòng ở khu vực phồn hoa, thế này thì về sau cho thuê cũng không tệ, nhưng bây giờ anh còn chưa xác định được.
Quách Duy Khang biết Lạc Thiên Viễn yên con gái như mạng, anh ta mua phòng ốc không phải là vì bản thân, mà là vì con gái, liền cười với Lạc Thư Nhan đang ngắm nhìn bốn phía nói: “Đại tiểu thư, phòng này thế nào?”
Lạc Thư Nhan cũng không nghĩ tới chú Quách này mua phòng ở, thế mà lại trưng cầu ý kiến của bé gái là cô, chẳng qua nghĩ lại có khả năng là biến tướng của khoe khoang?
Cô am hiểu đạo lý sâu, biết Quách Duy Khang rất hài lòng cái phòng này, nếu không sẽ không khoe khoang như vậy.
“Rất tốt, phòng tốt như vậy cháu cũng chứa từng thấy qua trên TV. Phòng này quá đẹp.”
Xinh đẹp đến mức cô mới có sáu tuổi cũng có ý nghĩ “hận giàu”.
Kẻ có tiền… Trôi qua cũng quá sang chảnh!!
Quách Duy Khang nghe lời này dương dương đắc ý mà nhìn Lạc Thiên Viễn, tựa như đang nói: Nhìn thấy chưa, con gái bảo bối của cậu thích phòng này.
Lạc Thiên Viễn bất đắc dĩ, nhưng anh vẫn luôn tùy tính, bản thân đã định sớm mua phòng ở cho con gái, đến tiền mua phòng còn bỏ ra nổi, cần gì phải để ý tiền thuê ba dưa hai táo kia.
Phòng này quả thực rất tốt, sau này con gái đến Bắc Kinh học, chắc hẳn bọn họ ở chỗ này cũng rất dễ chịu.
Quan trọng nhất chính là con gái thích.
Lạc Thiên Viễn biết, con gái không biết người muốn mua phòng là anh, bởi vậy giờ phút này biểu hiện thích của con bé đối với phòng này là chân thật nhất.
Nghĩ tới đây, Lạc Thiên Viễn không chút tiếng động gật đầu với Quách Duy Khang.
Quách Duy Khang kích động hô một tiếng YES thấp.
Tuy anh không lấy được tiền hoa hồng, đơn giản chính là vì tán gái lấy lòng nhà gái mà thôi, nhưng anh cũng không phải cái loại người trọng sắc khinh bạn kia, phòng này nếu không được tốt như anh khen, anh cũng sẽ không khuyến khích Lạc Thiên Viễn mua lại, tình nghĩa anh em đương nhiên quan trọng hơn.
Hai người lớn với hai đứa trẻ đi từ trong nhà ra, chuẩn bị đến hầm rượu nhìn, Lạc Thư Nhan chú ý tới một căn nhà sát vách cách đó không xa, cách bên này của bọn họ tầm mười mét, vừa rồi cô cũng không phát hiện, phòng ở nhà này đã rất đẹp không nghĩ tới căn nhà ở sát vách kia càng thắng được hơn mấy phần.
Từ vẻ ngoài mà xem, tòa này so với tòa kia mới hơn nhiều, tòa nhà kia có chút lâu năm, trên tường còn nhìn thấy dấu vết cây thường xuân, làm cho cô thoáng chốc như trở về quá khứ, cảm giác lịch sử của phòng này, thiết kế càng lộ vẻ quý giá cùng trang nghiêm.
Quách Duy Khang chú ý tới Lạc Thư Nhan ngừng chân, thuận tầm mắt của con bé nhìn sang.
Hôm nay tâm tình anh tốt, nói nhiều hơn bình thường, “Căn nhà kia đã rất lâu không có người ở rồi, nhưng mà luôn có người đến quét dọn, lần trước tới vừa vặn nghe được một ít chuyện, Thiên Viễn, cậu biết đó là nhà của ai không? Là nhà họ Lục. Nhà họ Lục có vẻ rất khó lường, tổ tông là quan lớn nổi danh, bậc cha chú lại là nhà tư bản, dù sao tại Bắc Kinh này cũng là đại gia tộc có mặt mũi. Nhưng mà người có tiền không phải loại tin tức nào cũng có thể bàn tán, tòa nhà kia, nghe nói là phòng cưới của con trai duy nhất của nhà họ Lục với phu nhân.”
Kỳ thực Lạc Thiên Viễn đối với việc của người khác cũng không có hứng thú gì, chỉ là giờ phút này dục vọng chia sẻ bát quái của bạn tốt quá mức mãnh liệt, anh cũng không thể chen vào.
Lạc Thư Nhan đối với bát quái có hứng thú lớn lao, cô mẫn cảm phát hiện điểm quan trọng, ngẩng đầu nhìn về phía Quách Duy Khang, “Nếu là phòng cưới, vì sao lâu như vậy vẫn không có người ở?”
“Có hai lời đồn, không biết cái nào là thật, có người nói Lục thái thái ngoài qua đời ý muốn, cũng có người nói Lục thái thái ly hôn với Lục tiên sinh rồi ra nước ngoài.” Quách Duy Khang cười cười, “Chuyện nhà của những người có tiền này chúng ta đều là quần chúng, đúng sai ra sao cũng chỉ có thể đoán mò, đều là tin đồn thôi.”
Lạc Thiên Viễn không quá thích con gái nghe những gút mắc tình cảm giữa người lớn với nhau, dùng ánh mắt ngăn Quách Duy Khang muốn kể tiếp.
Thẩm Yến cũng không có hứng thú đối với loại chuyện này, trái lại còn cảm thấy rất nhàm chán.
Lúc cậu gặp vấn đề khó cũng hay có tính để ý chuyện vụn vặt, nhận thấy Quách Duy Khang có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng lại không nghĩ ra, bình thường trẻ con đến chỗ này sẽ không nghĩ tiếp, hoặc sẽ di chuyển lực chú ý, nhưng cậu hết lần này tới lần khác không như thế, càng nghĩ không rõ liền càng phải biết rõ ràng.
Nơi này là khu vực vắng vẻ, lúc này cũng đã đến giờ cơm, Quách Duy Khang lái xe đưa bọn họ quay lại khu vực trung tâm đi ăn cơm.
Trên đường đi anh cũng không ngừng lải nhải.
Nhưng cũng may có thể nhẫn nhịn không hỏi Lạc Thiên Viễn tình hình công ty dạo gần đây.
“Kỳ thật bây giờ cậu hoàn toàn có thể mang theo cháu gái cả rời khỏi Ninh thành, chỗ kia quá nhỏ, giáo dục với y tế cũng không thể so với thành phố lớn, mấy hộ khách của mình đều phí hết tâm tư muốn đưa con tới đây học, còn có người càng nhìn xa trông rộng hơn, cũng đang lo lắng đưa con mình ra nước ngoài mạ vàng.”
Vấn đề này cũng khiến Lạc Thiên Viễn rất đau đầu.
Trong lòng anh cũng có ý định đưa con gái tới Bắc Kinh học, nếu không thì hiện tại cũng không đến mua nhà.
Đây là ý nghĩ chân thực nhất trong tiềm thức của anh, nhưng làm cha làm mẹ, suy nghĩ của bản thân cũng rất mâu thuẫn, một phần mong muốn con gái có tương lai phát triển tốt hơn, một phần khác lại không mong muốn con gái phải chịu tổn thương, bây giờ Lạc Thiên Viễn đang rối bời trong hai loại cảm giác này.
Cuối cùng, anh quyết định, chờ sự nghiệp của mình ổn định hơn rồi sẽ mang con gái rời khỏi Ninh Thành.
Lạc Thiên Viễn không có chút gánh nặng trong lòng nào giả nghèo trước mặt bạn tốt: “Mình còn không có điều kiện kia…”
Anh thực sự nói thật, hiện tại không có điều kiện mang con gái đến Bắc Kinh,nhưng mà không phải phương diện về điều kiện kinh tế, mà là phương diện sinh hoạt.
“Bây giờ ở Ninh Thành cũng rất tốt, có người chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của con bé, con bé ở Ninh Thành cũng quen rồi, chuyện sau này, để sau này hãy nói đi.”
Lạc Thư Nhan nghe lời này, trong lòng sâu kín thở dài một hơi.
Chẳng lẽ người có tiền với người nghèo so sánh rõ ràng như thế sao???
Nhà bọn họ còn không có điều kiện đến thành phố lớn định cư sinh hoạt, chú Quách cũng đã có tiền đến Bắc Kinh mua biệt thự lớn…
Quách Duy Khang muốn điên cuồng chửi đổng: Con mẹ nó cậu không có điều kiện như thế, vậy thì cả nước bao nhiêu người là hộ nghèo rớt mùng tơi!
Nhưng mà vì phối hợp diễn kịch với bạn tốt, anh cũng chỉ có thể che giấu lương tâm phụ họa: “Vậy cậu cố gắng thu xếp công việc, sớm ngày thực hiện được điều kiện. Ha ha.”
Lạc Thiên Viễn mỉm cười: “Mượn lời tốt của cậu.”
Quách Duy Khang lại hỏi: “Mình nhớ hình như cậu ở Ninh Thành có hai căn phòng?”
Câu nói kia đối với Thẩm Yến đang yên tĩnh suy nghĩ như thể thắp sáng cây diêm trong đầu——
Chỗ không đúng trong đầu cậu cuối cùng cũng được giải thích!
Cuối cùng cậu cũng biết chú Quách này có chỗ nào không đúng, cách chú ấy nói chuyện giống ý đúc Lạc Thư Nhan lúc chào hàng “được phúc” với cậu ngày đó!
Đúng vậy, nếu như chú Quách mua nhà, sao lại có thể làm ra bộ dạng không ngừng chào hàng như vậy?
Không đúng, chú Quách đang chào hàng với ai?
Đôi mắt Thẩm Yến thẫn thờ nhìn chằm chằm vị trí kế bên tài xế đang nói chuyện phiếm với Quách Duy Khang Lạc Thiên Viễn.
Cậu hiểu được, là chú Lạc muốn mua phòng!!
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu như hôm nay tôi tăng thêm chương thì có thể thu được bình chọn với bình luận của mọi người sao.
【 hại, không thu được tôi cũng tăng thêm, hèn mọn. jpg 】
***