Trịnh Sảng chậm rãi bước vào hội trường được trang trí xa hoa, cô cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, bị những chữ hỉ đỏ rực kia hung hăng giẫm đạp, đau như chết đi.
Nhà họ Trương giàu có bậc nhất ở thành phố B, đương nhiên đám cưới này được tổ chức không nhỏ, cũng có rất nhiều người nổi tiếng đến dự. Bọn họ đều là những nhân vật cao quý, có tầm cỡ, cử chỉ vô cùng ôn nhu, tao nhã, bước đi chậm rãi, nhẹ nhàng, khoé môi cười nhẹ, mỗi động tác đều với cùng tự nhiên, tựa bẩm sinh.
Áo sơ mi trắng, rộng, cách điệu cá tính, quần jean rách vaie Trịnh Sảng đứng giữa đám người kia, nhìn cô tựa như một sinh vật lạ.
Khiến cho không ít người phải liếc mắt nhìn, cô gái trước mắt họ thực xinh đẹp, tựa như một tiên nữ.
Làn da ngọc ngà trắng nõn dưới ánh mặt trời ấm áp loé lên nhũng tia sáng lấp lánh, đôi mắt to tròn trong xanh như nước mùa thu, đôi mài thanh tú, sắc sảo như núi mùa xuân, đôi môi không điểm mà hồng. Tất cất tạo nên một sự hài hoà khó tả.
Cô tựa một thiên sứ giáng trần, lẳng lặng nhìn tấm hình cô dâu chủ rể đang mỉm cười hạng phúc trên khán đài. Hàng chân mài xinh đẹp nhíu lại, đôi mắt to tròn lộ ra chút mất mát cùng đau thương.
Sự xuất hiện như một nàng công chúa bước ra từ cổ tích của cô khiến cho hầu hết những người đàn ông có mặt kẻ đây đều chấn động, nét ưu thương nhẹ nhàng trên mặt làm cho người khác nhìn thấy mà đau lòng.
Trịnh Sảng quá mức hồn nhiên không nhận ra sự thay đổi của hội trường, cô chỉ im lặng nhìn tấm ảnh kia.
Dù có suy nghĩ thế nào cô cũng không thể nghĩ ra, tại sao chứ?, tại sao cô và Trương Hàn lại đi đến bước đường này? Rõ ràng là mấy ngày trước bọn họ còn vui vẻ nắm tay nhau đi trên phố, thậm chí còn hôn môi, nhưng hôm nay anh lại vui vẻ đi lấy người con gái khác chứ, mà điều làm cô đau hơn chính là người mà lấy chính là bạn học của cô, thực tức cười....