"Các người!!"
Cổ Lực tức đến mức mặt mũi đều đỏ bừng, hung hăng chỉ tay vào mặt của Trịnh Sảng, lắp bắp nói
"Tiểu Sảng nhà tôi cần nghỉ ngơi, mong các vị đây về cho!!"
Lần này là Dương Dương
Mấy chữ "Tiểu Sảng nhà tôi" của anh thành công khiến Trương Hàn nhíu chặt mày, cảm giác chua chát lập tức tràn vào nên đáy tim, khiến hắn bất giác khó thở
"Được lắm, tôi chờ các người!!"
Cổ Lực trừng trừng nhìn cô, bộ dạng này làm Trịnh Sảng chợt liên tưởng đến hình ảnh bà phù thuỷ già trong truyện cổ tích.
"Làm loạn đủ rồi, còn chư đỷ mất mặt sao? Đi về!!"
Trương Hàn gằn giọng, khuôn mặt tối sầm quát
"Hic, Trương Hàn, anh được lắm!!"
Dứt lời Cổ Lực xoay lưng, chạy đi
Trương Hàn ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cô ta, mãi một lúc sau mới bất lực đuổi theo
"Na Trát, cô đứng lại!!!! Cô chừng đứa bé..!!!"
_____________________
Mẹ Trát nãy giờ vẫn đứng đấy, âm thầm đánh giá mấy người trước mặt mình. Bà là người từng trãi đương nhiên có anh mắt thâm tường hơn con nhỏ. Thế nên từ đầu đã nhận ra mấy người mày có thân phận không đơn giản, hơn nữa đều rất quan tâm đến con tiện nhân Trịnh Sảng (viết mấy lời chửi Sảng tỷ mà cảm thấy đau lòng ghê, au không nỡ đâu huhu)
Nhất là chàng trai trẻ được gọi là Dương Nhi kia, ánh mắt cậu ta vô cùng sắc bén, lạnh nhạt như thuỷ mặt nhưng lại khiến người nhìn vào cảm thấy nguy hiểm và chất chứa một điều gì đó rất bí mật!!
Vì thế bà muốn điều tra cho rõ ràng thân phận của họ, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
"Thật xin lỗi, là tôi không biết dạy con, xin các vị đừng trách"
Bà cười cười
Nhưng nụ cười đầy giả tạo kia sao có thể qua mắt được bà Dương chứ? Đúng là non nớt-bà Dương thầm đánh giá, sao đó hừ lạnh
"Rất xin lỗi nhưng tôi không cho phép ai bắt nạt người con gái tôi yêu"
Dương Dương dõng dạt, nhìn bà ta, nói