Chương 13: Làm vợ của cháu.
Tiêu Dương nở hoa trong lòng, nhưng ngoài miệng lại nói: “Ông nội, cháu là bạn học của Hinh Nhụy, tạm thời vẫn chưa phải bạn trai.”
“Cái gì mà tạm thời không phải!” Lam Hinh Nhụy trừng mắt với Tiêu Dương, “Sau này cũng không phải, hừ!”
Tiêu Dương nhún vai, cười khổ một tiếng.
Ông Lâm cười hai tiếng, tặng cho Tiêu Dương một ánh mắt cổ vũ: “Cậu nhóc, có lên.”
“Ông nội.” Mặt Lam Hinh Nhụy đỏ bừng, “Còn nói linh tỉnh nữa cháu sẽ không quan tâm ông nữa.”
“Cậu bé, bệnh của ông, có thể chữa đến cùng không?” Ông lão nhìn về phía Tiêu Dương.
Có lẽ là do ông được Tiêu Dương làm tỉnh lại sau cơn hôn mê, nên ông vô cùng tin tưởng vào Tiêu Dương.
Lam Quốc Sinh cũng biết được bệnh tình của bản thân rất nghiêm trọng, hầu như tất cả bác sĩ đều tuyên án “tử hình”, nhưng ông vẫn ôm hi vọng thử hỏi một chút xem sao.
Tiêu Dương nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Ông nội, bệnh của ông, có thể chữa khỏi đến cùng.”
“Cháu nói thật hả?” Ánh mắt Lam Quốc Sinh sáng lên chứa đầy hưng phấn, nghe nói bệnh tim của mình có thể chữa khỏi, ông có thể không vui được sao?
: Căn bệnh tim này, dường như đã theo ông cả đời, phục hôi lại phát tác, vô cùng đau đớn. Sau khi có tuổi, đã uy hiếp đến tính mạng ông một cách nghiêm trọng.
Mặc dù dựa vào tài sản của Lam Gia, dù có tốn bao nhiêu tiền cũng không lo sợ, nhưng họ đã tiêu mấy trăm vạn tệ để mời bác sĩ nổi tiếng từ các nước khác nhau đến chữa bệnh, nhưng không một ai có thể chữa khỏi bệnh của Lam Quốc Sinh.
Sau cùng, Lam Quốc Sinh cũng từ bỏ. Không ngờ rằng đến hôm nay, cậu thanh niên trước mặt lại nói rằng có thể chữa khỏi bệnh của ông. Lam Quốc Sinh cũng có chút hoài nghỉ, nhưng dù gì Tiêu Dương cũng là người làm ông tỉnh lại sau cơn hôn mê, trình độ y thuật nhát định rất cao.
“Ông nội, bệnh của ông néu muốn chữa khỏi, cháu cần thời gian một tháng.” Tiêu Dương dựa theo sự ghi chép của Ngự Long Kinh, chậm rãi nói: “Trong vòng một tháng, ba ngày cháu phải châm cứu cho ông một lần, một tháng sau, bệnh của ông sẽ khỏi.”
Ánh mắt Lam Quốc Sinh có chút kích động, “Đừng nói một tháng, cho dù là một năm hoặc là lâu hơn, ông đều đồng ý. Cậu bé, chỉ cần cậu có thể chữa khỏi bệnh của ông, ông nhất định sẽ đền ơn cho cháu.”
Tiêu Dương cười cười, trên mặt hiện lên nụ cười tinh nghịch, “Ông Lam, nếu như ông thật sự muốn cảm ơn cháu, ông có thể để cháu gái của ông làm vợ cháu không?”
“Tiêu Dương.” Lam Hinh Nhụy hung hăng trừng mắt với Tiêu à Dương, bàn tay nắm thành nắm đấm hướng về phía Tiêu Dương.
Tiếng cười vui vẻ vang lên trong phòng bệnh, làm cho phòng bệnh có không khí hẳn lên.
Sau khi ông nội của Lam Hinh Nhụy tỉnh dậy, Tiêu Dương ở lại trò chuyện với ông nội một lúc, đợi đến khi y tá đến giờ làm việc, anh mới một mình rời khỏi bệnh viện nhân dân số một.
Vừa vào lớp học, thì chuông báo vào lớp vang lên.
Tiết này là tiết lịch sử, là một môn quan trọng trong kì thi đại học, tổng điểm là 150, tình vào tổng thành tích.
Mặc dù thành tích lịch sử của Tiêu Dương không phải là người thấp nhất, nhưng cũng chỉ ở mức bình thường. Bởi vì thành tích lịch sử ở cấp ba, không chỉ dựa vào việc học thuộc, mà còn phải dựa vào sự hiểu biết sâu sắc.
Sau khi vào lớp được 15 phút, một người đàn ông trung niên đeo kính đi vào lớp.
* XÌ xào….”
Khi học sinh nhìn rõ người bước vào lớp là ai, không kiềm chế được thở dài một tiếng.
Người này không phải ai khác mà chính là ban chủ nhiệm của trường này, bị học sinh gọi sau lưng là “Diêm vương.”
Diêm vương xuất hiện, nhất định có học sinh bị bắt lỗi!
“Chủ nhiệm Tần, có chuyện gì sao?” Giáo viên lịch sử là Tống Bình có chút tò mò lên tiếng hỏi, ban chủ nhiệm của trường đến đây làm gì?
Quả nhiên, Tần Cương khoanh hai tay sau lưng, ánh mắt nhìn một lượt học sinh trong lớp, sau đó dừng lại trên người Tiêu Dương.
“Cậu là Tiêu Dương.” Tần Cương nhăn mày lại, đảo đảo con ngươi.
Tiêu Dương gật đầu, trong lòng cảm thấy kì lạ, sao Tần Cương lại biết mình?
“Sáng hôm nay có học sinh báo cáo cậu, ác ý đánh bạn học, đánh mấy bạn học bị thương!” Tần Cương tức giận nói.
Tiêu Dương sững người ra, ác ý đánh bạn học? Rõ ràng là Quách Lăng Phong đưa người đến bắt nạt anh, bản thân tự vệ một cách chính đáng, sao truyền đến tai của Tần Cương lại là anh có ác ý đánh bạn học bị thương?
Việc này có chút kì lạ, sợ rằng Tần Cương đến sẽ không có chuyện gì tốt.
Tiêu Dương nghĩ một lúc, rồi nói: “Chủ nhiệm Tần, sáng nay đúng là em có xung đột với người khác, nhưng là do họ bắt nạt em trước, em chỉ là tự vệ một cách chính đáng thôi, làm gì có ác ý đánh bạn học bị thương?”
“Cậu còn không dám nhận, cậu đánh nhiều bạn học bị thương như vậy, cậu còn dám chối bỏ trách nhiệm! Học sinh như cậu, – tư cách đạo đức thấp, hành vi xấu xa, nên lập tức đuổi cậu khỏi trường.” Tần Cương đột nhiên nói to lên, chấn động đến màng nhĩ của học sinh trong lớp.
Tần Cương tức giận lên, quả thật giống với diêm vương.
Tiêu Dương cười cười, hỏi ngược lại: “Xin hỏi chủ nhiệm Tần, là bạn học nào nhìn thấy em có ý xấu đánh người khác bị thương? Thầy có thể gọi bạn ấy ra để đối chất với em không?”
“Cậu!” Tần Cương nói giọng lạnh lùng.
Sắc mặt thay đổi, ánh mắt lạnh lùng nói: “Cậu không thừa nhận đúng không, được, tôi sẽ báo cáo với hiệu trưởng ngay bây giờ, đuổi cậu khỏi trường trung học Minh Đức, ngoài ra, tôi còn báo cáo với phòng cảnh sát, cậu đợi ở đó mà ngòi tù đi!”
Học sinh trong lớp trở nên ồn ào, mọi người đều nhỏ giọng bàn tán, xem ra hôm nay “Diêm vương” phát điên rồi, Tiêu Dương như vậy mà dám chống đối cả ban chủ nhiệm của trường, thật là trâu bò!
Ai mà không biết Tần Cương này, nỗi tiếng là người hẹp hòi, hôm nay chống đối như vậy, cho dù Tiêu Dương không bị đuổi khỏi trường, thì cũng không có kết quả tốt đẹp gì khi tiếp tục theo học ở đây.
Quách Lăng Phong đứng một góc ở bên ngoài phòng học, ánh mắt lạnh lùng quan sát tất cả, khóe miệng nhéch lên.
Trong phòng học, bầu không khí vẫn chưa giảm nhiệt.
Tần Cương hung ác trừng mắt nhìn Tiêu Dương, tên nhóc này là đứa duy nhất dám chống đối hắn ta.
“Tôi hỏi cậu một lần nữa, rốt cục có dám thừa nhận cậu đã đánh bị thương Quách Lăng Phong và mấy bạn học khác không?”
Tiêu Dương hiểu rõ, Tần Cương này, đang giúp Quách Lăng Phong ra mặt.
“Chủ nhiệm Tần, em vừa giải thích rồi, là do Quách Lăng Phong đem người đến bắt nạt em, em chỉ là tự vệ chính đáng thôi, các bạn học ngồi ở đây đều có thể làm chứng cho em.”
“Được! Cậu đợi bị đuổi khỏi trường đi!” Tân Cương tức giận đến nỗi đỏ bừng cả mặt.
“Chủ nhiệm Tần.” Ngoài cửa lớp, đột nhiên vang lên giọng nói của phụ nữ. Mục Thanh Thuyền đứng ở cửa lớp, sắc mặt có chút không tự nhiên.
“Chủ nhiệm Tần, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tần Cương nhìn thấy người xuất hiện là Mục Thanh Thuyền, ánh mắt dịu lại một chút. “Cô giáo Mục, tôi thật không hiểu cô trông lớp kiểu gì! Xem ra ban chủ nhiệm như tôi, mấy người đều không coi ra gì!”
Thực ra Mục Thanh Thuyền có đứng ở cửa lớp quan sát một chút, cô đã hiểu được vì sao Tần Cương đến đây. Nói thật, cô không có hảo cảm đối với học sinh chuyên đi bắt nạt người khác là Quách Lăng Phong. Ngược lại cô còn cảm thấy đồng tình với học sinh không có gia cảnh tốt như Tiêu Dương.
Hành động xấu xa của Quách Lăng Phong, cô đã sớm nghe qua rồi. Kiểu học sinh này, đáng lẽ nhà trường phải trừng trị một cách nghiêm túc, không ngờ rằng Tần Cương là ban chủ nhiệm mà lại lật trắng thay đen, giúp Quách Lăng Phong đỗ oan cho học sinh khác.
Mục Thanh Thuyền suy nghĩ một lúc, sau đó nhẹ nhàng vuốt tóc, nói với Tần Cương: “Chủ nhiệm Tần, hay là như vậy đi, em muốn tìm hiểu rõ mọi chuyện với thầy, chuyện còn lại cứ để em xử lí, thầy xem như vậy được không? Dù gì bây giờ cũng là thời gian lên lớp của học sinh, họ đều là học sinh cuối cấp, thời gian là châu báu, mong chủ nhiệm Tần thông cảm.”
Nghe nói bản thân sẽ một mình tiếp xúc với Mục Thanh Thuyền, sắc mặt của Tân Cương mới tốt hơn một chút. Có thể tiếp xúc riêng biệt với mỹ nữ đẹp nhất trường là nguyện vọng của rất nhiều người khác, Tần Cương đương nhiên cũng rất vui vẻ.
Hắn ta giả vờ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được thôi, nễ mặt cô giáo Mục, tôi sẽ chừa lại cho cậu một con đường sống, có điều chuyện này vẫn chưa xong đâu!”
Tần Cương cùng Mục Thanh Thuyền rời khỏi phòng học, học sinh tiếp tục học bài. Trương Đông chạm vào vai Tiêu Dương, lo lắng nói: ‘Dương Tử, nếu như cậu thật sự bị đuổi học thì phải làm sao?”
Chuyện này không phải là chuyện mà Tiêu Dương có thể khống chế được, vì vậy anh bắt lực nói: “Được đến đâu thì hay đến đó vậy.”
Bản thân anh thì không sao, không đi học thì không đi học, anh chỉ sợ mẹ mình sẽ buồn. Thi đỗ một trường đại học tốt, là nguyện vọng của mẹ.
Trong phòng làm việc của ban chủ nhiệm, sắc mặt Tần Cương hớn hở: “Cô giáo Mục là khách quý, nào nào, mời ngồi.”
Trong lúc nói, Tần Cương đưa tay ra phía sau lưng Mục Thanh Thuyền, có điều bị Mục Thanh Thuyền phát hiện, nhanh chóng tránh được.
Tần Cương im lặng rụt tay về, trên mặt vẫn tràn đầy ý cười, rót một chén trà cho Mục Thanh Thuyền, “Nào nào nào, cô giáo Mục, uống trà uống trà.”
Mục Thanh Thuyền đứng dậy đón lấy chén trà, Tần Cương nhân cơ hội đó sờ vào bàn tay ngọc ngà trắng nõn của cô.
Mềm hơn cả đậu phụ, trong lòng Tần Cương có chút ngứa ngáy.
Mục Thanh Thuyền không để ý đến hành động vừa rồi của hắn, trong lòng cô đang nghĩ đến chuyện của Tiêu Dương. Cô biết, mặc dù Tần Cương không có quyền lực đuổi Tiêu Dương khỏi trường học, nhưng mà ý kiến của hắn ta rất quan trọng, có thể ảnh hưởng đến quyết định của hiệu trưởng.
“Chủ nhiệm Tần, chuyện của Tiêu Dương, thầy xem, có thể không tiếp tục truy cứu không?” Mục Thanh Thuyền hỏi, “Theo em biết được, học sinh này luôn làm tốt nhiệm vụ của mình, rất ít khi làm ra loại chuyện đó.”
] ) Tân Cương mở cờ trong bụng, lúc nãy hắn còn lo lăng Mục Thanh Thuyền không để ý đến Tiêu Dương, như vậy hắn sẽ mất đi cơ hội đưa ra yêu cầu. Bây giờ thì tốt rồi, nhìn dáng vẻ này có lẽ Mục Thanh Thuyền rất để ý đến Tiêu Dương, để Tiêu Dương không bị đuổi học, có lẽ Mục Thanh Thuyền sẽ đồng ý với yêu cầu của mình.
“Cô giáo Mục, không thể bỏ qua dễ dàng cho Tiêu Dương như vậy được, cậu ta đánh Quách Lăng Phong và mấy học sinh khác bị thương, ảnh hưởng nghiêm trọng đến trường ta.
Trường trung học Minh Đức của chúng ta, quản giáo rất nghiêm, tuyệt đối không cho phép chuyện đó tồn tại.”
“Nhưng mà, theo em được biết, là do Quách Lăng Phong với mấy học sinh kia ra tay trước, Tiêu Dương chỉ là tự vệ chính đáng thôi. Nếu như phải xử lí, nên xử lí Quách Lăng Phong mới đúng.” Mục Thanh Thuyền phản bác lại, chuyện sáng nay, cô đã nghe người khác nói qua rồi.
“Ò ð, cô giáo Mục, cô còn quá non trẻ.” Tần Cương cười nhạo cô, “Cô có biết Quách Lăng Phong là ai không?”
“Là ai?” Mục Thanh Thuyền nghỉ hoặc hỏi.
“Cậu ấy là cháu đích tôn của phó chủ tịch hội đồng quản trị trường ta. Cô nói xem, chúng ta có thể đuổi cậu ấy không?”
Tần Cương bày ra dáng vẻ hiểu chuyện.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!