Chương 8: Cậu đúng là nhân tài.
Trong khi Tiêu Dương với Trương Đông đang hoài nghi mối quan hệ của họ, thì Lam Hinh Nhụy hất tay Lương Trí ra, lạnh lùng nói: “Lương Trí, mong cậu tự trọng. Tôi còn có việc, không cần đi theo tôi.”
Lương Trí không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, vẫn bám lấy Hinh Nhụy, kéo tay Lam Hinh Nhụy: “Cậu đừng tức giận, chút nữa tôi mua quà tặng cậu. Cậu thích Chanel hay là LV, chút nữa tôi đưa cậu đi mua.”
“Đủ rồi! Lương Trí, cậu thật là phiền phức. Đồ mà tôi thích, tôi không thể tự mua hay sao? Thu lại hành động đáng cười của cậu đi.” Lam Hinh Nhụy thật sự không thể chịu đựng thêm hắn ta nữa, hắn ta giống như một miếng kẹo cao su vậy, dứt mãi vẫn không dứt ra được.
Lúc này Tiêu Dương với Trương Đông đã hiểu ra, hóa ra Lương Trí đang theo đuổi hoa khôi, nhưng mà hoa khôi lại không có ý với hắn ta.
Tiêu Dương cười cười, động động lông mày nhìn Trương Đông: “Đông Tử, chúng ta có phải là nên ra tay rồi hay không?”
“Tên tiểu tử cậu hôm nay thật là làm khổ người khác mà.” Trương Đông nhìn Tiêu Dương, có điều vẫn đi cùng với Tiêu Dương qua đó.
Lương Trí đột nhiên cảm thấy vai mình bị vỗ một cái, quay đầu lại, nhìn thấy một nam sinh gầy yếu nhìn hắn.
Hắn quan sát Tiêu Dương một lượt từ trên xuống dưới, chiếc áo nhăn nhúm, chiếc quần bò bạc màu, dưới chân đi đôi giàu mấy chục đồng, trong lòng tự nhiên khinh thường Tiêu Dương.
Trong lòng hắn nghĩ, tiểu tử nghèo này, căn bản không có tư cách nói chuyện với mình. Cách ăn mặc của tiểu tử này, còn không bằng với người giúp việc nhà hắn.
“Có chuyện gì sao?” Lương Trí lạnh lùng nói, trong mắt chứa đầy sự tức giận.
Khi Lam Hinh Nhụy nhìn thấy Tiêu Dương và Trương Đông, đáy mắt có chút kinh ngạc. Cô không ngờ rằng lại gặp bạn học cùng lớp ở Vọng Giang Thành, hơn nữa còn ở tình cảnh xấu hổ như này.
Tiêu Dương không quan tâm đến Lương Trí, anh nhìn về phía Lam Hinh Nhụy cười cười, nháy mắt tinh nghịch.
Lam Hinh Nhụy có chút không hiểu, cậu ấy muốn làm gì?
Đúng lúc đó, chỉ nhìn thấy Tiêu Dương đi qua Lương Trí, trực tiếp đi đến bên cạnh cô, sau đó đột nhiên cầm tay của cô.
Lam Hinh Nhụy ngây người ra.
Tên này sao lại như vậy? Vừa đến đã nắm tay cô, còn lưu manh hơn so với Lương Trí.
Nhưng người thông minh như Lam Hinh Nhụy rất nhanh đã hiểu được ý của anh.
“Hinh Nhụy, đợi tôi rất lâu rồi hả?” Tiêu Dương nhìn Lam Hinh Nhụy cười dịu dàng, giọng nói tràn đầy từ tính.
Mặc dù Lam Hinh Nhụy cùng với Tiêu Dương và Trương Đông học cùng lớp ba năm, nhưng vẫn chưa nói chuyện với nhau lần nào. Vì vậy cô vẫn chưa đứng gần Tiêu Dương như vậy bao giờ.
Mà lúc này, cô nhìn thấy gương mặt có nụ cười đầy tinh nghịch của Tiêu Dương, ánh mắt ngang ngược, cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của anh, tự nhiên có chút hốt hoảng, trái tim đập nhanh thêm vài nhịp.
“Sao giờ cậu mới đến? Tôi đợi cậu rất lâu rồi.” Lam Hinh Nhụy tĩnh tâm lại, cô biết Tiêu Dương muốn cùng cô diễn một vở kịch, để đuổi kẻ phiền phức là Lương Trí kia đi, nên cô đã phối hợp với Tiêu Dương.
“Lúc nãy có chút chuyện.” Tiêu Dương cười với cô, sau đó đột nhiên giơ tay ra, gõ nhẹ vào trán cô.
Động tác thân mật như này, làm mặt Lam Hinh Nhụy đỏ bừng lên. Tên tiểu tử này thật đáng ghét, nhân cơ hội này lợi dụng cô.
Có điều vì muốn đuổi Lương Trí đi một cách nhanh chóng, nên Lam Hinh Nhụy không nói câu nào.
Nhìn thấy tên nghèo đó có hành động thân mật với Lam Hinh Nhụy như vậy, Lương Trí càng ngày càng tức giận.
“Buông tay Hinh Nhụy ra, cậu là cái thá gì?” Lương Trí trong cơn giận giữ, hét lớn lên.
Tiêu Dương nhìn Lương Trí, cười đầy ẩn ý: “Lương Trí, cậu không ở cùng với Triệu Linh trong bệnh viện, chạy đến đây làm gì?”
Lương Trí giống như bị tiêm một mũi đau, gương mặt có chút run rẩy. Sắc mặt trở nên khó coi, ấp úng nói: “Triệu Linh là ai? Tôi không quen.”
Tiêu Dương cười cười, “Làm bụng người ta to lên, bây giờ lại lật mặt không chịu thừa nhận, Lương Trí, cậu đúng là nhân tài.”
Bị người khác nói trúng tim đen, gương mặt Lương Trí trở nên căng thẳng: “Cậu, cậu nói láo, ai làm bụng người khác to lên.”
“Khốn nạn!” Lam Hinh Nhụy nhìn về phía Lương Trí, trong mắt đầy lạnh lùng. Mặc dù Lương Trí không thừa nhận, nhưng biểu hiện lúc nãy đã bán đứng hắn. IQ của Lam Hinh Nhụy cao như vậy, làm sao mà có thể không nhìn ra.
“Hinh Nhụy, không phải như cậu nghĩ đâu, đừng nghe cậu ta nói láo.” Lương Trí vội vàng giải thích.
“Buông tay tôi ra, tôi không muốn nói chuyện với loại người như cậu.” Lam Hinh Nhụy muốn dùng lực hất tay hắn ra, nhưng không được.
Lương Trí mỉa mai, vô cùng tức giận, chỉ tay về phía Tiêu Dương: “Cậu ta là một kẻ nghèo nàn còn có thể nắm tay cậu, sao mình lại không thể? Cậu với cậu ta có quan hệ gì? Lẽ nào tôi còn không bằng cậu ta hay sao?”
“Hỏi quan hệ giữa tôi với Hinh Nhụy sao? Được thôi, để Hinh Nhụy nói cho cậu biết.” Tiêu Dương nhìn Lam Hinh Nhụy chớp chớp mắt.
Lam Hinh Nhụy hiểu ý của Tiêu Dương, trong lòng nghĩ nhân cơ hội này làm cho Lương Trí từ bỏ, cô nói: “Lương Trí, sau này cậu đừng đến tìm tôi nữa, tôi không muốn vì cậu mà ảnh hưởng đến tình cảm của tôi và Tiêu Dương.”
Lời của Lam Hinh Nhụy giống như một quả bom vậy, làm cho đầu của Lương Trí sắp nổ tung.
Hắn không thể tin được hoa khôi của trường lại chọn một tên nghèo nàn như vậy! Lẽ nào bản thân mình còn không bằng tên tiểu tử đó!
“Hinh Nhụy, cậu có biết cậu đang nói gì không? Đừng có vì từ chối tôi, mà nói bừa như vậy! Lẽ nào tôi còn không bằng tên nghèo hèn đó sao?” Lương Trí suýt chút nữa điên lên, hắn không thể tin được mình lại thua tên tiểu tử nghèo đó.
Trong lòng Lam Hinh Nhụy vô cùng tức giận, mặc dù cô với Tiêu Dương chỉ đang diễn kịch, nhưng lời nói của Lương Trí, làm cho cô càng cảm thấy hắn đáng ghét hơn.
Cô chuẩn bị mở miệng nói lại Lương Trí, thì phát hiện có một đôi tay trên vai của mình.
Cô đỏ mặt quay đầu nhìn, phát hiện tay của Tiêu Dương đang để một cách vô cùng thân mật trên vai cô.
Cô trước giờ chưa từng có hành động thân mật như vậy với con trai, tên Tiêu Dương này thật đáng ghét.
Ánh mắt chứa đầy sự tức giận, Lam Hinh Nhụy nhìn Tiêu Dương một cái, nhưng trên mặt vẫn không có chút phản ứng nào. Nhìn anh đắc ý nhìn về phía Lương Trí, nói: “Cậu đúng là có nhiều tiền hơn tôi, cũng đẹp trai hơn tôi, nhưng mà Hinh Nhụy không thích cậu, người cô ấy thích là tôi.”
“Cậu, cậu đợi đó cho tôi! Có bản lĩnh thì cậu đừng có rời đi.” Lương Trí cảm thấy mặt của mình như bị người khác vả vào, sự áp bức và lăng nhục này, từ lúc sinh ra hắn chưa từng trải qua.
Lương Trí ác độc nhìn Tiêu Dương, cầm điện thoại gọi một cuộc điện thoại. Sau khi gọi xong, hắn cất điện thoại đi, nhìn Tiêu Dương, nở nụ cười lạnh.
“Tiêu Dương, cậu với Trương Đông đi trước đi, chuyện ở đây cứ để mình xử lí.” Lam Hinh Nhụy lo lắng sẽ xảy ra chuyện, cô biết Lương Trí quen biết không ít người trong trường, tứ đại ác bá có quan hệ rất tốt với hắn.
“Đi? Tại sao phải đi?” Tiêu Dương động đậy miệng, nở một nụ cười xấu, sát lại gần hơn Lam Hinh Nhụy: “Bạn gái của tôi ở đây, sao tôi có thể rời đi được?”
“Lưu manh.” Lam Hinh Nhụy nhìn Tiêu Dương, nói nhỏ, trước mặt Lương Trí cô cũng không thể phản kháng.
Nói về Quách Lăng Phong và đàn em của hội thái tử sau khi bị Tiêu Dương đánh một trận xong, liền tìm chỗ trút giận. Đúng lúc, Quách Lăng Phong nhận được một cuộc điện thoại, nói là muốn hắn đi đánh người.
Hắn đang muốn tìm chỗ để phát tiết, rất đúng lúc, có người xui xẻo rồi.
Quách Lăng Phong giơ tay lên, nói to: “Anh em, cùng tao đi đánh người khác! Mẹ nó, ông đúng lúc cần tìm chỗ để phát hỏa đây.”
Một đám người đi theo sau Quách Lăng Phong, hùng hổ đi đến cổng phía đông của trường học để đến Vọng Giang Thành.
Năm phút sau, Quách Lăng Phong đem người đến Vọng Giang Thành, ánh mắt quét qua một lượt ở đại sảnh, nhìn thấy Lương Trí, lớn tiếng nói: “Chú em, đứa nào không có mắt dám bắt nạt cả cậu? Ông đây đánh chết nó!”
Lương Trí vô cùng vui vẻ đi qua đó: “Đại ca, anh đến rồi. Chính là tên nghèo nàn kia, nó cướp người con gái của em!” Hắn chỉ tay về phía Tiêu Dương, lớn tiếng nói.
Quách Lăng Phong tràn đầy sát khí nhìn qua đó, nhìn thấy Tiêu Dương đang nở nụ cười có chút tinh quái nhìn hắn, nhìn thấy nữ thần cũng ở bên cạnh Tiêu Dương, Quách Lăng Phong đột nhiên cảm thấy lo sợ.
“Sao sao lại là mày?”
“Sao vậy đại ca, anh quen biết tên nghèo này sao?” Lương Trí mặc dù cũng là học sinh lớp 12, nhưng hắn không biết rằng Quách Lăng Phong với Tiêu Dương và Lam Hinh Nhụy học cùng một lớp, hắn lại càng không biết Tiêu Dương đã hạ gục đại ca của hắn.
“Tôi với Quách thiếu gia, còn hơn là quen biết đó.” Tiêu Dương cười ha hả nói, sau đó còn chỉ vào vết thương được băng bó trên tay Quách Lăng Phong, cố ý nói: “Ồ, tay của Quách thiếu gia làm sao vậy?”
Quách Lăng Phong tức giận vô cùng, muốn phát tiết nhưng lại không dám. Mấy đàn em bên cạnh hắn, hồi sáng đã bị Tiêu Dương xử lí, bây giờ căn bản không có gan đánh Tiêu Dương.
Quách Lăng Phong tức giận nhìn Lương Trí, hừ một tiếng, sau đó quay người rời đi.
“Đại ca có ý gì vậy? Anh đừng có nói với em là anh sợ tên nhóc này.” Lương Trí ngây người ra, vội vàng nói.
Bốp!
Âm thanh vang lên, trên mặt Lương Trí hằn một bạt tai.
“Con mẹ nó, cậu mù à, muốn chết thì đừng có lôi theo bọn tao đi theo.”
Quách Lăng Phong không nói gì, lạnh lùng nhìn Tiêu Dương, sau đó đem người rời đi.
Lương Trí nhìn về phía Lam Hinh Nhụy, mắt rơm rớm lệ.
Đây là tình huống gì vậy? Đường đường là Quách thiếu gia, đại ca của hội thái tử, vậy mà lại sợ tên nghèo này?
“Cậu đợi đấy, tôi sẽ không để cậu được yên!” Hắn nói với Tiêu Dương, sau đó ôm một bên mặt của mình rời đi.
Lương Trí rời khỏi, vở kịch này diễn đến đây, cũng nên kết thúc rồi.
Tiêu Dương lúc nãy lợi dụng hoa khôi không ít, bây giờ có chút ngại ngùng. Anh hắng giọng nói: “Cái đó, mỹ nữ, nếu không còn việc gì thì tôi trở về trường trước.”
Nói xong, anh nhanh chóng kéo Trương Đông rời đi.
“Đợi chút!” Phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng của Lam Hinh Nhụy.
“Hoa khôi còn có chuyện gì sao? Tiêu Dương có chút chột dạ nhìn Lam Hinh Nhụy, sợ cô tính toán chuyện vừa rồi.
Lam Hinh Nhụy không nói gì, nhìn anh một lúc rồi nói: “Có thể giúp tôi một việc không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!