"Cô nói cô ấy là ai hả?" Chủ thớt lắc lắc cổ hỏi Thành Duyệt Duyệt, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Đỗ Nhược.
"Chủ thớt, anh không nhớ tôi sao?" Đỗ Nhược hỏi xong mới nhớ lại, hồi sáng, cô tự trang điểm cho mình một lớp dày cộm như tường thành. Sau đó, mặc dù đã tẩy trang mắt và Trình Tâm đã vẽ lại một cách tự nhiên nhẹ nhàng hơn nhưng nhìn tổng thể thì lớp trang điểm vẫn rất dày. Bởi vậy, trong quán cà phê, Cố Uyên mới không thể nhận ra cô. Lúc này, chủ thớt đã lờ mờ nhận ra được một chút.
Ông chủ thớt cảm thấy giọng nói của Đỗ Nhược có chút quen thuộc. Anh cúi đầu nhìn Đỗ Nhược một cái, mới thấy người trước mặt và cô gái úa dẫn đầu lúc sáng có nhiều điểm giống nhau.
Vẻ mặt của chủ thớt vô cùng kinh ngạc: "Một khuôn mặt đẹp như vậy, vì sao lại bị cô giày vò thành cái bộ dạng này?"
Đỗ Nhược không biết nên trả lời thế nào, đành phải ngượng ngùng cười cười.
Chủ thớt cau mày nói: "Đừng cười ngốc nữa, dở dở ương ương! Nếu cô trang điểm theo kiểu đẹp một cách chín chắn như thế này thì phải ngầu lên, đừng có hở một tí là cười toét miệng. Còn nếu nhịn cười không được thì đừng có tô son trét phấn như thế, vì trông rất gian manh."
Lúc đó, vẻ mặt Đỗ Nhược dường như đơ lại, muốn cười nhưng không cười nổi, có vẻ càng ngốc ngếch hơn. Chủ thớt làm ra vẻ chướng mắt: "Nếu cô muốn vào ở thì cũng được, nhưng sau này, trước mặt tôi, cô không được trang điểm."
Đỗ Nhược không thể hiểu nổi hỏi: "Thực sự, tôi có thể ở đây sao?"
Chủ thớt tỏ vẻ không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của cô, quay đầu sang một bên: "Đúng, chẳng phải là cô đã cầm chìa khóa rồi hay sao? Cô có thể chuyển đến vào tối nay."
Đỗ Nhược ngạc nhiên nói: "Cảm ơn anh, chủ thớt!"
Chủ thớt kiêu ngạo nói: "Cảm ơn cái gì, cô đưa tiền, tôi trao phòng, chẳng ai giúp đỡ ai cả."
"Đúng rồi, tôi còn chưa trả tiền nữa." Nói xong, Đỗ Nhược lấy điện thoại di động ra, muốn tiếp tục chuyển tiền.
Chủ thớt nghe xong lập tức trừng mắt nhìn Thành Duyệt Duyệt: "Thành Duyệt Duyệt, không phải cô nói cô ấy đã trả tiền, chìa khóa cũng đã giao rồi hay sao? Cô lại giở trò lừa tôi hả?"
Thành Duyệt Duyệt khoanh tay ngồi trên ghế sô pha, bất cần nói: "Nếu tôi không giúp anh giữ lại cô gái này thì anh sẽ hối hận cho mà xem."
Ông chủ thớt nghĩ cũng phải. Hồi sáng, sau khi Đỗ Nhược rời khỏi, anh không ngừng tìm cách liên lạc lại với cô để nhờ cô giúp làm một buổi phát sóng trực tiếp khác: "Được, lần này coi như cô làm được một việc tốt." Chủ thớt dùng ngón trỏ chỉ một cái vào Thành Duyệt Duyệt.
Sau đó, anh qyay đầu lại nói với Đỗ Nhược: "Chuyển tiền qua chỗ của tôi, tôi mới là chủ nhà. Về sau, phải biết rõ ai là người có địa vị cao nhất trong cái nhà này."
Đương nhiên, Đỗ Nhược nghe lời răm rắp: "Được, đặt cọc một lần ba tháng đúng không, 6000, tôi có WeChat của anh, tôi sẽ chuyển cho anh."
"Chờ một chút!" Chủ thớt giơ tay ra hiệu dừng lại: "6000 sao? Cô đùa với tôi à! Khu đất này của tôi, chỉ tính phí sửa sang, ít nhất một tháng cũng phải 3000! Thế mà cô trả cho tôi một lần ba tháng có 6000 à? Nói đùa kiểu gì vậy!"
Trong lòng Đỗ Nhược run rẩy, cô vô thức nhìn Thành Duyệt Duyệt.
Thành Duyệt Duyệt tự tin ngồi trên ghế sô pha: "Tại sao không thể là 6000, chẳng phải anh đã tự mình viết trên thông báo - nếu có thể giải quyết khó khăn giúp chủ nhà thì tiền thuê nhà hàng tháng sẽ được giảm một nửa, điện nước sẽ miễn phí sao?"
"Đúng là như thế! Nhưng cô ấy đã giúp gì cho tôi đâu?" Chủ thớt chỉ vào Đỗ Nhược, tỏ vẻ nực cười.
"Hồi sáng, chẳng phải cô ấy đã giúp anh múa dẫn đầu à, nếu không, buổi phát sóng trực tiếp hôm nay của anh, chỉ sợ là bị toi đời rồi."
"Cái rắm! Cái đó, tôi đã trả tiền rồi. Hai bên đều đã tiền trao cháo múc, làm gì có chuyện giúp đỡ."
Thành Duyệt Duyệt cười khẩy một tiếng: "Ồ? Thật sao!" Rồi lại quay gương mặt lạnh lùng nhìn về phía Đỗ Nhược: "Chị gái, mau đến nói cho tôi biết, anh ta đã đưa cho cô bao nhiêu tiền."
Đỗ Nhược nhìn miệng lưỡi sắc bén như đao kiếm, kẻ tiến người lùi của hai người, cẩn thận nói ra một con số: "200."
"Haha! Tôi biết ngay mà." Thành Duyệt Duyệt nhún vai một cái, sau đó nhìn về phía chủ thớt: "Ông có biết Nhị Lưu đã trả cho tôi bao nhiêu không?"
Sắc mặt chủ thớt trở nên vô cùng khó coi: "Bao nhiêu?"
"1000!"
Chủ thớt nhảy dựng lên: "Nhị Lưu có ngốc không hả? Vì muốn cho tôi phải bỏ dỡ buổi phát sóng trực tiếp mà chịu chi cho cô nhiều tiền như vậy à!"
"Người ta mới là không ngốc đó, cái này gọi là không keo kiệt. Một lần phát sóng trực tiếp của các người, ít nhất là hàng chục nghìn. Cả hai người hiện giờ đều là những người dẫn chương trình nổi tiếng trên mạng. Mặc dù chưa đến mức xếp vào hàng nhất nhì nhưng dẫu sao lượng người xem cũng rất cao. Mỗi lần, các anh kiếm được ít nhất cũng một vạn, vậy trả cho tôi 1000, có tính là nhiều không hả?"
Chủ thớt bị á khẩu. (Á khẩu: Nghĩa là không thốt nên lời. Vì từ này thông dụng nên mình dùng luôn).
"Anh chỉ đưa cho người ta có 200, anh không biết thẹn à!" Thành Duyệt Duyệt khinh thường nói: "Vì vậy, Nhị Lưu bên đó ra giá cao, đương nhiên là tôi sẽ qua bên đó, bên đây, cũng đâu phải tôi không giúp anh. Chỉ là thỉnh thoảng, tôi ra ngoài kiếm tiền thêm thôi, không được sao? Dù sao, tôi cũng đâu có thuộc quyền sở hữu của anh và anh cũng không phải là ông chủ hay người đại diện của tôi."
"Cho nên, coi như là người ta đã giúp anh một việc lớn. Anh trả tiền ít như vậy cũng thôi đi, bây giờ người ta muốn đến trọ, anh lại không biết xấu hổ mà đòi 3000 một tháng. Hơn nữa, với dung mạo của chị gái đây, thật là quá đạt tiêu chuẩn. Theo như ý của anh, thì còn đấu tốt hơn cả người đã trang điểm, sau này không chừng anh sẽ còn nhờ vả người ta nhiều lần, 1500 một tháng, đã coi như là giá hời cho anh rồi."
Thành Duyệt Duyệt gọn gàng dứt khoát nói một hơi, chặn hết đường lui của chủ thớt. Cuối cùng, còn giải quyết nhanh lẹ, thực sự là thay chủ thớt chốt lại việc Đỗ Nhược thuê nhà mỗi tháng 1.500.
Chủ thớt hoàn toàn bị Thành Duyệt Duyệt thuyết phục, cân nhắc giá trị của Đỗ Nhược, rồi hung dữ nói: "1500 thì 1500, nhưng sau này mỗi tháng, cô phải giúp tôi làm phát sóng trực tiếp."
Đỗ Nhược tỏ vẻ không thành vấn đề. Vội vui vẻ cầm lấy chìa khóa trở về công ty.
Bạch Giai Vũ vừa nhìn thấy cô đã vội vàng hỏi: "Thế nào? Có thích hợp không?"
Đỗ Nhược đưa chìa khóa trong tay cho cô xem: "Rất thích hợp, gần công ty, điều kiện tốt, giá cả lại mềm. Ngoại trừ khách thuê chung khá đặc biệt, mọi thứ khác đều có thể nói là hài lòng cả."
Bạch Giai Vũ bật cười: "Cô thật may mắn, có thể tìm được một nơi thích hợp như vậy, tôi có chút tin rằng có lẽ, cô thật sự là" Đứa con được trời chọn "đó nha.
" Đứa con được trời chọn nghĩa là gì? "Đỗ Nhược khó hiểu hỏi.
" Đứa con được trời chọn tức là con gái của trời, đại loại là vận khí vô cùng tốt. Cô nhìn xem, ở phòng họp, cô đã vẽ tranh chế giễu và vạch trần hầu hết các giám đốc điều hành của công ty. Về lý thuyết mà nói, đáng lẽ nên bị sa thải. Nhưng cuối cùng, cô vẫn không bị đuổi, còn những vị quản lí cấp trên kia thì lại bị cô gián tiếp đẩy đi. Kế tiếp, cô đi tìm nhà trọ, xung quanh khu này lại khó tìm vô cùng, thế mà cô không chỉ tìm được một cái, mà còn là một cái thích hợp về mọi mặt. Còn nữa, hôm nay, tại công ty của tổng giám đốc Cố, vốn dĩ anh ấy định làm khó cô, nhưng cuối cùng cũng không làm được gì. Vận may của cô như vậy mà vẫn không đủ tốt sao? "
Đỗ Nhược muốn khóc không ra nước mắt, có chỗ nào tốt chứ, mỗi chuyện trong này đều có ẩn tình cả, cơ bản là không giống như bề ngoài.
Đúng lúc này, có một người thò đầu vào phòng thư ký, Bạch Giai Vũ nhìn xung quanh, lập tức bắt được động tĩnh ở cửa, ngoảnh đầu nhìn lại:" Là tổng giám đốc Vương sao?"