Lời nói của Cố Uyên khiến cho cơn giận của Đỗ Nhược lại nổi lên, cô thầm nghĩ, từ chức thì từ chức, dù sao tổng giám đốc Thẩm cũng đã nói sẽ để dành cho cô một chỗ ở công ty Nam Hưng. Lúc này, cô lập tức muốn bỏ con chuột máy tính xuống, ngoảnh đầu đi không thèm nhìn lại. Nhưng cô suy nghĩ lại, có lẽ tổng giám đốc Thẩm đã thấy công ty truyền thông mới sẽ có khả năng có bước phát triển mới nên mới tính đến việc sắp xếp cô vào đây. Nếu như bây giờ cô lại chật vật bỏ về thì tổng giám đốc Thẩm và những đồng nghiệp khác sẽ nghĩ về cô như thế nào? Chẳng phải là gián tiếp thừa nhận với họ rằng cô không đủ năng lực, mơ mộng hão huyền sao? Rồi chẳng lẽ cô cứ quay lại một cách ngượng ngùng như vậy và tiếp tục mặt dày mày dạn làm thư ký cho tổng giám đốc nữa hay sao?
“Thôi được, lễ tân thì lễ tân.” Đỗ Nhược tự an ủi bản thân, ít nhất công ty hiện giờ cô đang làm cũng là một công ty sáng tạo trò chơi điện thoại, cô không tin không tìm được cơ hội học hỏi đồng nghiệp về chuyên ngành thiết kế mỹ thuật.
Nhìn thấy Đỗ Nhược cố ý trấn tĩnh lại, Cố Uyên nhướn mày một cái. Vậy mà chịu đựng được sao? Lúc này, anh cũng không nói gì, chỉ xoay người nhàn nhạt nói với An Nhã: "Từ ngày mai sẽ có người đến nộp hồ sơ và tham gia làm việc. Ở quầy lễ tân chắc chắn không thể thiếu người, cô chỉ dẫn cho Đỗ Nhược một chút, nên làm thế nào để hoàn thành tốt công việc của một nhân viên lễ tân."
“Vâng.” An Nhã đáp. Cô không ngờ lại có sự xoay chuyển đột ngột này, cô nghĩ rằng dựa vào mối quan hệ với Cố Uyên, Đỗ Nhược có lẽ sẽ trở thành một quản lý nhỏ, không ngờ ngược lại, một họa sĩ giỏi như vậy lại trở thành nhân viên lễ tân, cô không khỏi thông cảm cho Đỗ Nhược.
Ngay cả tổng giám đốc Khúc và Hách Vọng đứng bên cạnh cũng nhìn Đỗ Nhược với vẻ thương cảm. Đặc biệt là tổng giám đốc Khúc, anh biết Đỗ Nhược là thư ký bên cạnh Thẩm Phú Tư, không ngờ sau khi đến công ty mới, Cố Uyên lại thay đổi cô từ thư ký của tổng giám đốc hội đồng quản trị sang nhân viên lễ tân, một sự chênh lệch quá lớn như vậy. Cũng không biết Đỗ Nhược có thể chịu đựng được hay không.
Sau khi căn dặn xong, Cố Uyên nhấc chân rời khỏi. An Nhã vỗ vai Đỗ Nhược: "Đừng nản lòng, tổng giám đốc Cố chắc có suy tính riêng của mình. Nếu sau này cô muốn trở lại làm thiết kế mỹ thuật thì cũng không phải là không có cơ hội."
Đỗ Nhược không có ý kiến, có Cố Uyên nhúng tay vào, cô cũng không dám hi vọng xa vời như thế được, chỉ cần có cơ hội học hỏi là cô đã hài lòng rồi.
An Nhã nói với Hách Vọng và Đỗ Nhược: "Nếu không còn việc gì nữa, hôm nay hai người có thể nghỉ làm sớm. Hiện giờ, công ty đang có thay đổi, trang web cũ không thể ngừng hoạt động được. Anh phải tiếp tục duy trì nó. Tuần sau, bộ phận Game sẽ có giám đốc, mọi công việc của anh sẽ do giám đốc mới thu xếp. Đỗ Nhược, cô ở lại một lát, tôi sẽ nói cho cô biết công việc của cô nên tiến hành như thế nào."
Sau khi Đỗ Nhược nghe An Nhã bàn giao công việc, cô rời khỏi công ty. Lúc này, bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, mưa kèm theo gió mạnh làm xào xạc hàng cây bên đường. Dù là mùa hè nhưng cơn mưa này lại có chút lạnh.
Thật đúng với câu nói, một khi xui xẻo thì ngay cả ông trời cũng muốn gây khó dễ với bạn.
Đỗ Nhược mặc chiếc áo thun mỏng manh, khoanh tay đứng dưới tòa văn phòng tránh mưa. Nhìn màn mưa lơ lững bên ngoài, thỉnh thoảng cơn gió mạnh mang theo vài hạt mưa tạt vào cánh tay trần của Đỗ Nhược, cô không khỏi rùng mình một cái. Nơi này cách khu dân cư ao sen không xa, nhưng đi bộ cũng mất đến hai mươi phút. Trong cái thời tiết này, đừng nói đến gọi taxi, ngay cả có hẹn trước chăng nữa thì xe cũng không thể đến được. Xem ra, mưa sẽ còn kéo dài, không biết mình nên đội mưa chạy về hay là chờ mưa nhỏ lại một chút rồi đi đây?
Trong lúc đang do dự, bỗng có vài tiếng còi vang lên từ phía sau, Đỗ Nhược quay đầu lại, một chiếc Bentley màu đen chạy tới chỗ cô, từ từ hạ cửa kính xe xuống, để lộ vẻ mặt không rõ cảm xúc của Cố Uyên.
Nhìn thấy gương mặt này, Đỗ Nhược muốn đấm cho nó một phát, nhưng đáng tiếc là cô không có gan. Cố Uyên bây giờ là sếp của cô, cô không thể gây phiền toái với chén cơm của mình được. Mặc dù trước mắt thì nam nữ chính vẫn chưa có tiến triển nhưng không có nghĩa là sau này không có tiến triển, vì vậy vận mệnh làm bia đỡ đạn của cô chắc cũng không thể thay đổi được, cẩn thận vẫn hơn.
“Lên xe.” Người đàn ông trầm giọng ra lệnh.