Về đến nhà, cô lấy quần áo rồi trực tiếp vào phòng tắm để tắm nước nóng. Sau khi đẩy lùi được cơn lạnh, Đỗ Nhược vừa lau tóc vừa đi đến phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha.
Đang giữa trưa, căn phòng rộng lớn rất im ắng. Cô nghĩ không có ai ở nhà nên hét lên để trút cơn phiền muộn.
Không ngờ vừa hét xong, cửa phòng trong cùng mở ra, một người đàn ông tóc tai như tổ chim bước ra. Anh ta ngơ ngác nhìn Đỗ Nhược một chút, không nói một lời, rồi trực tiếp đi vào phòng vệ sinh.
Đỗ Nhược vỗ vỗ ngực, dọa chết cô rồi. Tưởng rằng Hàn Mục đã sớm đi làm, không ngờ tới giờ này anh ta vẫn còn đang ở nhà.
Lúc trước, vào ở một tuần, cô cũng chưa từng gặp qua cái vị ngày ẩn thân đêm hành tẩu kia. Cho đến một buổi sáng chủ nhật nọ, trong lúc cô đang rảnh rỗi ngồi trong phòng khách xem tivi, lần đầu tiên cô nhìn thấy tài xế Hàn Mục với chiếc xe màu đen huyền thoại.
Tóc Hàn Mục hơi dài, gần như che đi một phần khuôn mặt. Đôi mắt như ẩn như hiện dưới mái tóc. Đỗ Nhược hoài nghi: “Anh ta dùng bộ dáng này để lái xe, liệu có phải sẽ thường xuyên không thấy rõ đường không?”
Hàn Mục khiến cho cô có cảm giác anh khá trầm mặc, ít nói. Cuộc sống dường như mang lại cho anh rất nhiều gánh nặng. Cô quan sát thấy anh cũng khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi nhưng trông như thể bất cần đời, thậm chí anh ta còn hơi khom người lúc bước đi.
Ngày đó, Hàn Mục thấy Đỗ Nhược ở phòng khách cũng không nói gì, chỉ gật đầu rồi cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Lộ Hành Chu nghe được tiếng động, vội vàng chạy ra khỏi phòng nói: “Anh Mục, đừng đi vội.”
Hàn Mục dừng bước, nhìn về phía Lộ Hành Chu.
Lộ Hành Chu xoa xoa tay: “Anh Mục, anh có thể cho tôi và Đỗ Nhược đi nhờ đến Đường Viên một chuyến không?”
Hàn Mục lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian rồi nhàn nhạt nói: “Được.”
Lộ Hành Chu vội vàng kéo Đỗ Nhược đứng dậy. Đỗ Nhược không hiểu hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Lộ Hành Chu trừng mắt: “Không phải cô đã hứa cuối tuần sẽ đi Đường Viên giúp tôi làm phát sóng trực tiếp à? Chúng ta đi bằng xe thì tiện lợi hơn chứ sao?”
Cứ như vậy, Đỗ Nhược bị Lộ Hành Chu dụ dỗ đi ra ngoài. Cô và anh ta đứng trước tòa nhà chung cư đợi Hàn Mục lái xe tới.
Lúc một chiếc xe Porsche đậu trước mặt, cô còn chưa kịp phản ứng, Lộ Hành Chu đã kéo cô lên xe.
Đánh giá từ trên xuống dưới, chiếc xe này đúng là to và vô cùng sang trọng. Sau đó, cô lại nhìn đến bộ dạng lôi thôi lếch thếch không chút nào thu hút của Hàn Mục đang ngồi ở vị trí lái xe. Cô kinh ngạc hỏi Lộ Hành Chu: “Ngày nào anh Mục cũng dùng chiếc xe này để đi làm hay sao?”
Hàn Mục ở phía trước nghe được nhưng không có phản ứng, Lộ Hành Chu ra vẻ bí ẩn, gật đầu với cô: “Thế nào, rất đẳng cấp đúng không?”
Thực ra, khi Đỗ Nhược chuyển đến ngày thứ hai, cô đã nhìn thấy chiếc xe này ở bãi đậu xe công cộng. Lúc ấy, trong lòng cô đã nghĩ ‘không ngờ lại có một người giàu có như vậy lại ẩn mình trong một khu dân cư bình thường thế này’. Bây giờ, người giàu có trong tâm trí cô đang ở ngay trước mặt, lại là đang lái chiếc xe sang trọng đó nữa.
Đỗ Nhược há hốc mồm nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Thế này thì quá phung phí của trời rồi.”
Lộ Hành Chu phụ họa: “Cô cũng nghĩ vậy à? Nhớ lại trước đây, tôi có được một chiếc xe sang trọng, nhưng chỉ để ở trong kho, cũng không dám phung phí của trời giống như anh Mục đây. Vì vậy, tôi rất khâm phục anh ấy.”
Đỗ Nhược thì thầm nói: “Nếu tôi là chủ nhân của chiếc xe, để kiếm sống, tôi sẽ trực tiếp đem bán chiếc xe này rồi thích làm cái gì thì sẽ làm cái đó.”
Nghe thấy lời của Đỗ Nhược, Hàn Mục vốn đang trầm lặng ở phía trước, gương mặt không thay đổi bỗng xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược hoàn toàn không phát hiện ra nhưng Lộ Hành Chu lấy cánh tay đụng vào người cô, rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho cô im lặng.