Lời nói của Đỗ Nhược giống như mũi kim đâm vào nơi dễ bị tổn thương nhất của Hà Úy Nhiên.
Điều mà cô ta không muốn nhớ lại và muốn che giấu, giờ đây đã bị Đỗ Nhược phơi bày ra dưới ánh mặt trời. Điều đó khiến cô ta không cách nào lẫn trốn được trước mặt mọi người.
Theo như những gì cô ta biết về Đỗ Nhược thì cô nhất định không muốn tranh luận với cô ta về những vấn đề đã xảy ra. Không ngờ Đỗ Nhược lại tìm cách khác để ứng biến, đó là làm nhục cô ta.
Vốn là quả hồng mềm bỗng nhiên lại hóa thành cục đá cứng, Hà Úy Nhiên bị nghẹn đến á khẩu, mắt nhìn Đỗ Nhược vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Thịnh Hạ không biết được nội tình, cô ấy không thích giao du với những người không phải bạn bè thân thiết. Cô ấy chỉ sử dụng Wechat như một công cụ giao tiếp nhưng không bao giờ nhìn vào tin tức mà bạn bè đăng, vì vậy cô ấy không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Hà Úy Nhiên.
Hiểu được ẩn ý trong lời nói của Đỗ nhược, dường như Hà Úy Nhiên biết mình đã có những lời chửi bới ác ý. Thường này, điều mà Thịnh Hạ phản cảm nhất chính là những thông tin đồn nhảm, những lời đồn đại khiến cho người ta thương tổn chẳng khác nào dùng bạo lực đánh người.
“Úy Nhiên, cậu và Đỗ Nhược đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thịnh Hạ nghiêm túc hỏi.
Vẻ mặt của biên tập viên cũng trở nên khó coi. Đỗ nhược là họa sĩ vẫn luôn hợp tác với công ty của bọn họ trong khoảng thời gian này, bất luận là bài viết có chất lượng như thế nào vẫn hoàn thành với tốc độ đều đặn, có thể nói là vô cùng xuất sắc. Đặc biệt khi biết được Đỗ Nhược chính là tác giả truyện tranh đang gây bão mạng trong thời gian gần đây thì mọi người trong công ty đều bàn tán sôi nổi. Ai cũng nghĩ đến việc xuất bản một cuốn sách cho Đỗ Nhược và tổ chức một buổi ký tặng sách cho cô ấy.
Một cuốn sách có khả năng bán chạy nhất tuyệt đối không thể bị Hà Úy Nhiên nói dăm ba câu là sao chép bắt chước là xong được.
Cô Hà, Đỗ Nhược là họa sĩ của công ty chúng tôi, nghiệp vụ trình độ của cô ấy như thế nào phải do công ty chúng tôi tự biết đánh giá” Biên tập viên lên tiếng.
Đối mặt với sự im lặng của Thịnh Hạ và sự phản bác của biên tập viên, Hà Úy Nhiên cảm thấy vô cùng tức giận. Cô ta không thể đắc tội với Thịnh Hạ vì Thịnh Hạ là một quý nhân mà cô ta rất vất vả mới có thể thân thiết còn cái tên biên tập viên nhỏ bé trước mặt không có chút tiếng tăm gì vì sao lại dám tỏ vẻ mặt như thế đối với cô ta. Hà Úy Nhiên tôi là người mà bất cứ ai cũng có thể giẫm chân lên hay sao?
Hà Úy Nhiên cười giễu cợt: “ Thịnh Hạ! Cậu không tin thì thôi nhưng cậu nên suy nghĩ lại. Nếu thực sự Đỗ Nhược có năng lực thì cậu cảm thấy cô ấy còn cần phải hạ mình để làm một chức tiếp tân nhỏ bé mà không chịu đi ứng tuyển một công việc tương xứng với khả năng của cô ta hay sao?”
Đôi tay để trên đầu gối của Đỗ Nhược nắm chặt thành quyền, lần nào Hà Úy Nhiên cũng lợi dụng sự thật để nói úp úp mở mở nhằm xuyên tạc người khác, cho dù cô có phản bác hay không phản bác thì đều đã rơi vào bẩy rập mà Hà Úy Nhiên giăng ra.
Cô suy nghĩ rồi quay đầu lại nói với Thịnh Hạ: “ Thịnh Hạ! Lần đầu gặp mặt mà đã khiến cho chị cảm thấy khó xử, thực là ngại quá! Nếu như trong lòng chị còn băn khoăn thì lần hợp tác này của chúng ta nên dừng lại tại đây.”
Thịnh Hạ im lặng nhíu mày, vừa rồi thấy thái độ nghi ngờ và chất vấn của Hà Úy Nhiên, cộng thêm việc cô ta đem mâu thuẫn đổ lên người của Đỗ Nhược đã khiến cho cô cảm thấy có chút phản cảm với Hà Úy Nhiên.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mặc dù không thích lời nói của Hà Úy Nhiên nhưng nó cũng có vài phần có lý. Vì vậy, cô nên suy xét cẩn thận.
Hà Úy Nhiên thấy Thịnh Hạ có thái độ như vậy, bên môi không khỏi hiện lên một nụ cười đắc ý.
Cô ta liếc Đỗ Nhược một cái, rồi khẽ nâng cằm nhìn về phía biên tập viên: “ Cô nói Đỗ Nhược chính là họa sĩ trong công ty của cô. Vậy thì làm sao cô có thể bảo đảm được bản thảo cô ta là bản gốc mà không phải sao chép của người khác. Thái độ công tác của cô như vậy không khỏi khiến cho Hà thị chúng tôi thất vọng vì đã phát tiền lương cho cô hay sao?”
Biên tập viên sửng sốt, sau đó sắc mặt có chút trắng bệch. Nói công ty văn hóa truyền thông hỗ trợ phía sau là tập đoàn Hà thị, Hà Úy Nhiên lại họ Hà. Điều này chứng tỏ cái gì thì đã rõ ràng. Cô không ngờ rằng chỉ là đến ăn một bữa cơm, trao đổi một vài chi tiết về sách mới, lại nguy hiểm đến bát cơm của mình như vậy!
Đỗ Nhược cũng không ngờ rằng, Hà Úy Nhiên sẽ giận chó đánh mèo, đổ tội lên người của biên tập viên.
Đỗ Nhược đứng lên: “ Cô Hà, đây là ân oán giữa tôi và cô, không nên liên lụy đến những người khác. Làm như vậy, ngược lại chẳng phải là lòng dạ hẹp hòi hay sao? Thiết nghĩ, nếu tôi biết công ty này là sản nghiệp của nhà họ Hà, tôi cũng không ở lại. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với công ty này.”
Đỗ Nhược vừa mới nói xong, biên tập viên cũng đứng dậy: “ Tuần sau tôi sẽ trình đơn từ chức, một người ngoài nghề mà lại khoa tay múa chân với người trong ngành như vậy, công việc này, thật sự tôi không muốn níu kéo.”
Hà Úy Nhiên không ngờ rằng lại có một biên tập viên trẻ tuổi chẳng những không lấy lòng cô ta mà còn khiến cô ta bẻ mặt. Cô ta lạnh lùng nói: “ Hà thị của tôi không thiếu một biên tập nhỏ như cô.”
“Ha ha, Hà thị các người không cần nhưng Trác Việt chúng tôi lại muốn nhận.”
Một giọng nói trong trẻo, rõ ràng và mang chút hài hước vang lên.
Mọi người ngạc nhiên, đồng loạt hướng về chỗ có âm thanh phát ra.
Chỉ thấy cách một vài chậu cây xanh cao lớn, có bốn người đàn ông đẹp trai, quần áo chỉnh tề đứng lên, đi về phía bọn họ.
Đỗ Nhược ngạc nhiên khi thấy Cố Uyên cũng đứng trong đó, nhìn chằm chằm cô, trong mắt hiện lên vẻ nóng bỏng sâu thẳm.
Đôi mắt Đỗ Nhược nhanh chóng chớp chớp, mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, không thấy được đáy mắt Cố Uyên vừa xẹt qua một tia mất mát.
Trong lúc Đỗ Nhược đang kinh ngạc, Hà Úy Nhiên kêu to: “Anh hai!”
Người đàn ông trẻ có ngoại hình giống Hà Úy Nhiên đến sáu phần, lạnh lùng trừng mắt liếc cô ta một cái. Hà Úy Nhiên giật mình, bất giác nhìn về phía Cố Uyên đang đứng kế bên, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ há miệng thở dốc.
Thịnh Hạ đứng dậy, nhẹ nhàng gật đầu với các chàng trai kia.
Một người đàn ông tao nhã, mang gọng kính màu vàng lịch sự đưa danh thiếp về phía Thịnh Hạ, sau đó anh ta vội mỉm cười nhìn về phía biên tập viên: “Vừa rồi, chắc là cô đã nghe được lời nói của tôi. Không biết ý của cô thế nào?” Đúng là giọng nói vừa nãy đã cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ.
Anh trai thứ hai của Hà Úy Nhiên, Hà Siêu Nhiên, ngẩng mặt lên đầy thất vọng: “Trác Viễn, anh định cướp người của tôi trước mặt tôi sao?”
Người đàn ông đẹp trai và nhã nhặn không thèm để ý đến thái độ của Hà Siêu Nhiên, anh vươn ngón tay thon dài: “ Biên tập viên Kim, tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là Trác Viễn, người của công ty truyền thông Trác Việt. Nếu cô đồng ý, Trác Việt chúng tôi chân thành hoan nghênh cô gia nhập công ty.”
“ Tôi đồng ý!”
Biên tập viên kiên định vươn tay, chứng tỏ lập trường của mình. Hà Siêu Nhiên đứng kế bên, mặt đen như mực.
“ Vậy cô Đỗ thế nào? Cô có hứng thú hợp tác với Trác Việt không? Tôi cũng là một người hâm mộ Weibo của cô. Tôi đã đọc tất cả truyện tranh mà cô đăng. Tôi nghĩ nó rất phù hợp với một bộ hài kịch của công ty. Không biết cô Đỗ có ý định bán bản quyền cho chúng tôi không?” Trác Viễn mỉm cười với Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược sững sờ trước niềm vui bất ngờ này.
Cô vốn nghĩ rằng khi gặp Hà Úy Nhiên, chẳng những chuyện hợp tác với Thịnh Hạ sẽ gặp trở ngại mà kể cả vấn đề xuất bản của biên tập viên cũng bị hủy bỏ. Không ngờ rằng gặp họa hóa may, khiến cô gặp được cơ hội còn tốt hơn.
“Còn ngốc ở đó làm gì, không mau đồng ý đi!”
Cố Uyên bước tới, mỉm cười rồi vỗ nhẹ vào mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu của Đỗ Nhược một cái. Cử chỉ thân mật đó đã thu hút sự chú ý của mọi người.
“ Trác Viễn, anh đừng đi quá xa!” Giọng Hà Siêu Nhiên đầy tức giận. Bọn họ thật sự là không nể mặt Hà thị một chút nào cả!
“Anh hai! Chỉ là một biên tập viên nho nhỏ và một người nổi tiếng trên mạng, vì sao anh lại…”
“Em câm miệng lại cho tôi!”
Hà Siêu Nhiên cắt ngang lời nói của Hà Úy Nhiên, liếc mắt một cái tỏ ý cảnh cáo cô ta.
Sản nghiệp của Hà thị rất nhiều, sau khi Hà Siêu Nhiên tốt nghiệp thì gia nhập tập đoàn Hà thị, phụ trách ở lĩnh vực văn hóa. Hà Úy Nhiên không hiểu tình hình thị trường, nhưng anh biết rất rõ.
Tổng biên tập Kim là con át chủ bài của công ty họ, nhờ vào một tay cô ấy mà rất nhiều quyển sách ở công ty đã bán rất chạy. Cô ấy chính là một nhân tài mà nhiều công ty muốn tranh giành. Thế mà Hà Úy Nhiên lại tự tay dâng cô ấy cho người khác!
Còn có Đỗ Nhược, người nổi tiếng trên Weibo với bút danh là “Ngó sen”, gần đây có rất nhiều công ty xuất bản, điện ảnh và truyền hình đã để mắt đến. Họ đều gửi tin nhắn riêng cho cô để xin hợp tác và mua bản quyền, thế nhưng đáng tiếc là đều mò kim đáy biển. Không ngờ rằng, cô chính là họa sĩ bán thời gian của công ty anh. Trước khi kịp vui mừng vì đã đi trước người khác một bước, bây giờ lại phải trơ mắt đứng nhìn miếng bánh thơm ngon bị người ta cướp mất giữa chừng.
Mà tất cả những điều này đều do cô em gái thích gây sự, lành việc thì ít, rách việc thì nhiều của anh ta gây ra.