Cố Uyên thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đỗ Nhược nghiêm nghị nhưng không ngượng ngùng, rõ ràng là khác với lần trước một trời một vực, trong đôi mắt sâu thẳm của anh lóe lên một tia sáng. Chẳng lẽ gần đây đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết sao?
“Đi theo anh.” Cố Uyên buông cổ tay Đỗ Nhược ra, quay người đi về phía tầng hai của Vọng Nguyệt Các.
"Đi đâu vậy?"
Cố Uyên quay đầu lại, trầm ngâm nhìn cô: "Trước khi nói rõ ràng, chúng ta đi ăn cơm một lát."
Đỗ Nhược không muốn trì hoãn mọi chuyện lâu hơn nữa, cô muốn giải quyết nhanh chóng: "Em không đói, chúng ta nói ngay bây giờ đi."
“Em không đói, nhưng anh đói, chẳng lẽ em không có thời gian để ăn một bữa cơm với anh nữa hay sao?” Cố Uyên đi thẳng lên cầu thang, không đợi Đỗ Nhược đáp lại.
Đỗ Nhược sửng sốt một chút, ánh mắt bất giác rơi vào nơi mà đám người Cố Uyên đang ngồi.
Vẫn còn đồ ăn thừa trên bàn, trong khi chiếc bàn nơi anh từng ngồi sạch sẽ như mới, chỉ có bốn tách trà còn sót lại trên đó.
Đỗ Nhược sờ lên cái bụng trống rỗng của mình, nhất thời cảm thấy ngọt ngào, rõ ràng là Cố Uyên cố ý nói như vậy vì thấy vừa rồi cô chưa ăn gì. Đỗ Nhược đứng tại chỗ để trấn tĩnh một lát, sau đó đuổi theo Cố Uyên cho kịp.
Tầng hai của Vọng Nguyệt Các có rất nhiều phòng riêng, ngay khi Cố Uyên và Đỗ Nhược đi lên lầu, một người phục vụ đã chào hỏi họ, "Anh Cố, anh có muốn lên Nguyệt Hoa Hiên không?"
Cố Uyên gật đầu, người phục vụ lập tức xoay người thu xếp.
Nguyệt Hoa Hiên là phòng riêng cố định của Trác Viễn và những người khác trong nhà hàng này. Hôm nay, hai anh em định đến tụ tập, lại không ngờ gặp phải Hà Siêu Nhiên ở lầu một. Vì vậy mới phát sinh những chuyện phía sau.
Ở Nguyệt Hoa Hiên có một sân thượng lớn. Sau khi vào, Đỗ Nhược không nhịn được chạy tới, vịn vào ban công nhìn xuống quan sát.
Cách Vọng Nguyệt Các không xa có một cái ao nhỏ khá hoang sơ và thú vị, trong ao có rải rác vài bông sen, có thể thấy lờ mờ một vài đài sen đã kết hạt.
Cố Uyên đi tới và nói: "Phong cảnh ở đây cũng không tệ, các món ăn cũng khá ngon. Lát nữa, chúng ta cứ từ từ thưởng thức." Sau đó, anh ta quay sang người phục vụ theo sau và nói: "Giúp chúng tôi chuyển bàn lên sân thượng."
Chẳng mấy chốc, từng món ăn đủ màu sắc, hương vị đã được dọn ra. Đỗ Nhược nhìn thức ăn trên bàn, hai mắt sáng lên như bóng đèn nhỏ.
Nhìn thấy biểu hiện của Đỗ Nhược, Cố Uyên khẽ mỉm cười hài lòng. Con đường ngắn nhất để đến trái tim là thông qua bao tử. Vì vậy, trước hết cứ đút cô ấy ăn no thì sẽ không cần lo cô ấy không sập bẫy.
Bản chất Đỗ Nhược là một tín đồ ăn uống, thích ăn và cũng thích tự tay làm. Bây giờ nhìn thấy rất nhiều món ăn mới lạ, huống chi cô đã đói từ lâu. Vì vậy cô không thể không bắt đầu nếm thử từng món một.
"Ăn thử món này đi, đây là món đầu bếp mới nghiên cứu đấy."
"Uống một chút canh này xem, rất bổ dưỡng."
Cố Uyên cứ trái một muỗng, phải một đũa, đút Đỗ Nhược ăn đến nỗi trông cô như một chú sóc nhỏ với đôi má phồng lên. Nhìn thấy Đỗ Nhược ăn uống vui vẻ, Cố Uyên chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy thỏa mãn.
“Sao anh không ăn?” Đỗ Nhược nhận ra Cố Uyên đã liên tục đút cho mình, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ.
Cố Uyên lấy một chút thức ăn bỏ vào miệng lấy lệ: "Anh cũng đang ăn này."
“Em no rồi.” Đỗ Nhược uống trà sữa xong, dùng khăn giấy chậm môi, rồi ngồi thẳng người, như thể đã sẵn sàng thương lượng.
Cố Uyên nhìn dáng vẻ nhỏ bé của Đỗ Nhược, giận đến ngứa răng. Vừa rồi ăn ngon lành như vậy, vừa ăn no liền trở mặt, thật đúng là sói trắng nhỏ.
"Ăn no thì đi thôi."
"Đi đâu? Không phải chúng ta cần nói chuyện sao?" Đỗ Nhược dường như không kịp phản ứng.
“Đi ra ngoài dạo, vừa đi vừa nói chuyện.” Cố Uyên nói xong vội đứng dậy đi ra ngoài, không đợi Đỗ Nhược phản ứng.
Đỗ Nhược ngồi trên ghế ngây ngốc trong chốc lát, chuyện này có chút không giống với những gì cô nghĩ. Nhìn thấy Cố Uyên đã tới cửa, cô vội vàng đuổi theo.
Khu vườn nhỏ nhắn mà vô cùng thú vị, khiến Đỗ Nhược không khỏi choáng ngợp.
Cố Uyên vừa đi vừa giới thiệu với Đỗ Nhược rằng mỗi tòa nhà trong khu vườn có một chức năng khác nhau, Vọng Nguyệt Các là một nhà hàng Trung Quốc, ngoài ra còn có một nhà hàng tây, một phòng tiệc và một số địa điểm vui chơi.
Ngay sau đó, Cố Uyên đã đưa Đỗ Nhược đến ao sen. Cái ao không lớn, một bên trồng hoa sen, một bên là cỏ lau, trong ao còn có một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh, cỡ chỉ vừa cho hai ba người ngồi. Xung quanh ao thật yên tĩnh vì đây không phải là nơi dành cho người qua kẻ lại.
Đỗ Nhược cảm thấy hài lòng, đây là một nơi thích hợp để trò chuyện.
Ngay khi cô định ngẩng đầu lên nói chuyện thì cô chợt thấy Cố Uyên cởi áo tây trang đắt tiền ra và ném vào tay cô.
“Anh muốn làm gì vậy?” Đỗ Nhược theo bản năng bắt lấy, kinh ngạc hỏi.
Cố Uyên lại cởi cúc áo sơ mi ở tay, tùy tiện xắn tay áo vài cái, lộ ra cánh tay cứng cáp màu lúa mì, sau đó chỉ vào hồ sen, nói đùa: "Không phải vừa rồi em rất thích ăn đài sen của người ta sao? Anh đi hái cho em vài cái. "
À vậy? Đỗ Nhược ngẩn người. Cô không thể tưởng tượng được người đàn ông lịch lãm điển trai trước mặt lại dám làm chuyện như vậy, rõ ràng không hợp với phong cách của anh ấy!
Khi Đỗ Nhược còn đang bàng hoàng, Cố Uyên đã đến một đài sen, cách bờ một khoảng, Cố Uyên đã duỗi tay ra và dễ dàng hái nó xuống.
“Cho em nè, con mèo nhỏ tham ăn.” Cố Uyên ném đài sen xanh lục vào cái áo tây trang của anh đang được Đỗ Nhược ôm trên ngực.
Đỗ Nhược vội vàng cầm lấy đài sen, cẩn thận giũ quần áo của Cố Uyên, để nó không bị dính bẩn, sau đó cô mới vui vẻ đùa nghịch với đài sen trong tay.
Nhìn vẻ mặt của cô gái nhỏ dần dần thả lỏng, đôi mắt hồ ly của Cố Uyên lóe lên, anh đi đến bên cạnh Đỗ Nhược: "Có muốn xuống thuyền hái sen không?"
Đỗ Nhược nhìn thuyền thật lâu, có chút do dự: "Có được không? Lỡ bị người ta mắng thì sao?"
Cố Uyên quan sát kĩ từng biểu hiện trên gương mặt của Đỗ Nhược, nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của cô, anh liền thuyết phục: "Không sao, ở đây ít người qua lại, cũng hiếm khi anh mới có tâm trạng nhàn nhã như vậy. Thế nào, em có muốn không? "
Đôi mắt to của Đỗ Nhược lóe lên vẻ háo hức, "Muốn!"
Khóe miệng Cố Uyên không khỏi nhếch lên một nụ cười như được mùa, anh cầm dây thừng kéo chiếc thuyền đến gần, bước một chân lên, xoay người định đỡ Đỗ Nhược xuống. Không ngờ Đỗ Nhược lại nhanh nhẹn nhảy lên thuyền trước. Do đó, Cố Uyên cảm thấy có chút mất mát mà thu tay lại.
Trên thuyền không có mái chèo nên hai người dùng tay chèo trên mặt nước để thuyền từ từ tiến về phía trước.
Khi đi đến chỗ sâu trong ao sen, Đỗ Nhược cao hứng khi nhìn thấy trong đó có mấy đài sen rất lớn. Cô để Cố Uyên điều khiển con thuyền và tự mình đưa tay hái những quả sen.
Không biết là do con thuyền quá nhỏ và thiếu thăng bằng, hay do động tác hái sen của Đỗ Nhược quá mạnh mà con thuyền nhỏ bị nghiêng, khiến cô bị chao đảo, người ngã về phía trước.
Cố Uyên nhanh tay lẹ mắt, anh duỗi tay ôm eo Đỗ Nhược, kéo cô trở lại trong thuyền, cũng tiện thế kéo cô vào lòng ngực mình.
Khi Đỗ Nhược phát hiện cô đang nằm đè lên người Cố Uyên, cô hoảng sợ định đẩy anh ra rồi đứng dậy.
“Đừng nhúc nhích, em muốn thuyền bị lật sao?” Giọng của Cố Uyên từ trên đầu truyền đến.
Đỗ Nhược không dám nhúc nhích, cúi đầu nói nhỏ: "Vậy thì anh mau buông tay ra đi."
Cố Uyên nhìn sợi tóc mềm mại trên đầu Đỗ Nhược, anh cũng không buông tay theo lời cô nói mà dùng giọng nói trầm trầm vừa nhẹ nhàng vừa dụ dỗ nói: "Trước hết, em nói cho anh biết, vì sao lần này em lại đột nhiên thay đổi thái độ với anh vậy."
Vẻ mặt của Đỗ Nhược cứng đờ, thân thể bắt đầu vặn vẹo cố gắng thoát ra, nhưng không dám cử động quá nhiều, cô mạnh miệng nói: "Em không có mà."
Cánh tay của Cố Uyên gia tăng sức lực, trực tiếp áp chế động tác nhỏ của Đỗ Nhược, hơi nóng xẹt qua bên tai cô: "Đừng giả ngốc nữa! Mau nói cho anh biết đi! Ngoan!"