Hà Úy Nhiên đặt điện thoại xuống, vẻ mặt vẫn rất khó coi.
Cô ta rất ngạc nhiên vì những bức ảnh đăng mà cô ta đã xóa lại được Phó An Thành lưu lại và cũng không ngờ rằng Phó An Thành lại không nể mặt mũi của Hà thị mà đi thông báo với thiên hạ như vậy.
Hôm nay, coi như thể diện của Hà Úy Nhiên đều mất sạch sẽ!
Việc Phó An Thành làm như thế, chắc chắn là do Cố Uyên bày mưu tính kế. Còn có Trác Viễn, hẳn là cũng cùng ý nghĩ đen tối với Cố Uyên.
Hà Úy Nhiên không thể hiểu nổi, cô ta yêu Cố Uyên nhiều như vậy, tại sao Cố Uyên lại có thể làm tổn thương cô ta hết lần này đến lần khác chứ?
Nếu Cố Uyên đã bất nhân thì đừng trách cô ta bất nghĩa. Vốn dĩ cô ta không muốn làm mọi chuyện đến nước này. Tất cả đều do Cố Uyên ép buộc cô ta!
Hà Úy Nhiên lại nhấc máy và bắt đầu bấm một số khác.
Trong khi Hà Úy Nhiên thực hiện cuộc gọi, Trình Vi cũng nhận được cuộc gọi từ Cố Uyên.
"Các cô đang ở đâu? Cô ấy thế nào rồi?" Đỗ Nhược rời khỏi công ty mà không mang điện thoại di động cho nên Cố Uyên trực tiếp gọi Trình Vi để tìm người.
Trình Vi liếc nhìn Đỗ Nhược một cái, Đỗ Nhược đã nhận ra đó là số điện thoại của Cố Uyên, cô rũ mi mắt xuống có chút thẹn thùng.
"Tâm trạng của cô ấy đã ổn định, chúng tôi đang ở quán cà phê ở tầng dưới văn phòng."
"Được, tôi lập tức xuống ngay."
Trình Vi cúp điện thoại, nháy mắt với Đỗ Nhược: "Chị giữ bình tĩnh một chút, tổng giám đốc Cố không ngại hình tượng của công ty mà chính thức thông báo chuyện của hai người trên Weibo, thành ý như vậy là tốt lắm rồi."
Thấy Đỗ Nhược vẫn không lên tiếng, Trình Vi dùng tay đụng nhẹ vào người cô: "Chị đừng đem người đã tới tay mà đẩy đi chỗ khác, sau này sẽ hối hận. Chị không biết ngài Cố được biết bao cô gái trên Weibo ngày đêm ao ước hay sao?
“Được rồi, đừng nói nữa, cẩn thận bị người ta nghe thấy.” Đỗ Nhược xấu hổ thúc vào người Trình Vi một cái.
Hai người cười một tiếng, Đỗ Nhược đột nhiên cảm thấy xung quanh có gì đó kỳ lạ, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đôi mắt đen thăm thẳm của Cố Uyên.
Anh ấy đến nhanh vậy à! Đỗ Nhược ngơ ngác nghĩ.
“tổng giám đốc Cố.” Trình Vi đứng lên.
"Vất vả cho cô rồi, cảm ơn!"
Cố Uyên nghiêm túc nói, Trình Vi vội vàng xua tay: “Không sao cả.” Sau đó cô rất tỉnh táo nói: “Tổng giám đốc Cố, Đỗ Nhược giao lại cho anh, tôi về làm việc trước.” Trước khi rời khỏi, lúc Cố Uyên không chú ý, cô ấy nhìn Đỗ Nhược một cái đầy ẩn ý.
Trình Vi đã đi, Cố Uyên thuận thế đến vị trí của cô ấy, ngồi cạnh Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược vẫn còn hơi khó xử, không biết nên đối mặt với Cố Uyên như thế nào. Dù sao lúc trước cô cũng đã từng nói những lời tổn thương như là đưa đơn xin từ chức rồi.
“Anh xin lỗi.” Giọng nói hơi nặng nề của Cố Uyên vang lên bên tai Đỗ Nhược.
Cô kinh ngạc quay đầu lại, tại sao Cố Uyên lại xin lỗi cô?
"Là do anh không phát hiện kịp thời những tin đồn trong công ty nên mới khiến cho mọi việc trở nên tồi tệ như vậy. Cuối cùng khiến em bị tổn thương."
Đỗ Nhược rũ mắt xuống, lắc đầu: "Trong khoảng thời gian này, anh bận rộn như vậy, làm sao có thể tính đến những chuyện đó? Bởi vì em không tốt nên người khác mới suy đoán như vậy."
Cố Uyên đột nhiên vươn tay kéo Đỗ Nhược lại, khiến Đỗ Nhược mặt đối mặt với anh: "Em đã đủ tốt rồi nhưng những gì anh làm còn chưa đủ. Em có thể cho anh thêm một cơ hội, một cơ hội để bảo vệ em suốt cuộc đời được không?"
Cố Uyên nói chuyện một cách trang trọng và nghiêm túc, khuôn mặt điển trai của anh tràn đầy tình cảm làm xao xuyến tâm hồn.
Đỗ Nhược bị Cố Uyên ôm mặt nhìn thẳng vào mình, tất cả chân tình của Cố Uyên đều thu hết vào trong mắt cô không thiếu một chút nào.
Cô chăm chú nhìn ánh mắt thâm tình của Cố Uyên, xúc động mà chậm rãi gật đầu.
Giống như Trình Vi đã nói, người đàn ông này thà hi sinh hình ảnh của công ty Hằng Á để biện minh cho tên tuổi của cô, tại sao cô lại không thử?
Tia lửa nhỏ trong mắt Cố Uyên dường như được châm ngòi bởi cái gật đầu của Đỗ Nhược, ngay lập tức bùng lên một tia sáng chói lọi.
Cô gái trong lòng bàn tay có đôi má mịn màng thanh tú, còn có vết tích nhạt nhòa của những giọt nước mắt, khiến người ta không khỏi thương tâm.
Đỗ Nhược bị đôi mắt nóng bỏng của Cố Uyên nhìn chằm chằm, tim đập loạn xạ, nhịn không được nhắm mắt lại.
Cánh mũi đầy hơi thở nhàn nhạt của đàn ông, trên môi có cảm giác mềm mại phủ lên, đó chính là lời tuyên bố của một người đàn ông thâm tình, trìu mến, chiếm hữu, bá đạo ...
***
Vài ngày sau khi Hà Úy Nhiên gọi cho Mạnh Thanh Thanh, cô ta nhận được một chuyển phát nhanh nặc danh từ Mạnh Thanh Thanh.
Hà Úy Nhiên mở bưu phẩm chuyển phát nhanh lấy bản vẽ bên trong ra, xem nhanh rồi tùy tiện ném sang một bên.
“Đồ vô dụng!” Hà Úy Nhiên chế nhạo nói. Không có bản phác thảo nào mà Mạnh Thanh Thanh đánh cắp là hữu ích.
Nhưng không sao, có hành động của Mạnh Thanh Thanh, kế hoạch của anh cả Hà Hoán Nhiên đã có thể thực hiện rồi.
Hà Úy Nhiên định gọi cho anh cả của mình, Hà Hoán Nhiên, thì điện thoại của Mạnh Thanh Thanh gọi đến.
“Tôi đã làm những gì cô yêu cầu rồi, khi nào tôi mới có thể gia nhập công ty Hà thị?” Sau khi Mạnh Thanh Thanh nhìn thấu bản chất của Hà Úy Nhiên, cô ta không nói nhiều lời vô nghĩa nữa mà đi thẳng vào vấn đề.
"Bản vẽ mà cô lấy không đúng, thế nhưng tôi đã nói thì sẽ giữ lời. Đợi sau khi trò chơi mới của Hà thị được phát hành, cô có thể trực tiếp đến làm việc. Bây giờ, cô cần phải ở lại đó và không được rời bỏ công việc của mình."
"Được, một lời đã định."
Mạnh Thanh Thanh cúp điện thoại, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Kể từ khi Cố Uyên và Đỗ Nhược chính thức công bố, cả hai đã công khai quan hệ trong công ty. Nhìn thấy Cố Uyên càng ngày càng tốt đối với Đỗ Nhược, trong lòng Mạnh Thanh Thanh càng thêm hoảng sợ.
Cô ta sợ Đỗ Nhược phát hiện ra người tung tin đồn thất thiệt về mình, nếu Đỗ Nhược nói với Cố Uyên thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra với cô ta.
Mỗi ngày, cô ta đều đang tìm việc, tiếc là chưa bao giờ tìm được công việc có thể vượt qua mức lương của Trình Vi, cô ta không cam tâm, đúng lúc này, Hà Úy Nhiên chỉ cho cô một con đường tắt.
Giờ chỉ cần đợi game của Hà thị ra mắt là cô có thể thoát khỏi chuỗi ngày kinh hoàng này.
Ngày nào Mạnh Thanh Thanh cũng chú ý đến tin tức của Hà thị, cuối cùng có một ngày, cô ta tìm thấy một bản cập nhật mới của công ty trò chơi dưới quyền Hà thị. Đại khái là loại hình trò chơi võng du mobile [Thần đạo] sẽ tổ chức họp báo trong tuần sau, sau đó nó sẽ được thử nghiệm trên toàn cầu.
Mạnh Thanh Thanh mừng muốn rớt tim, cô ta đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.
Cùng lúc đó, Cố Uyên và Hàn Mục đang bí mật thảo luận các vấn đề trong văn phòng.
"Một tuần nữa Hà thị sẽ tổ chức hội nghị trò chơi, còn chúng ta, chúng ta có nên đến sớm hơn họ một ngày không?"
Cố Uyên lắc đầu cân nhắc: "Không cần, chúng ta tổ chức cùng một ngày với Hà thị, họp báo muộn hơn bọn họ một giờ."
Hàn Mục khó hiểu: "Vì sao? Chẳng phải chúng ta nên đánh úp một phát khiến bọn họ trở tay không kịp, khiến cho sản phẩm trò chơi của bọn họ chết non từ trong bụng mẹ sao?"
Đôi mắt hồ ly của Cố Uyên lóe lên một tia đen tối quỷ quyệt: "Không, tôi muốn bọn họ không chỉ tán gia bại sản mà còn mất hết cả thanh danh. Nếu đã dám ăn trộm thì cũng nên nếm trải mùi vị mà hậu quả của việc ăn trộm mang lại."
"Thế còn mấy cái đinh trong công ty thì làm gì bây giờ?"
"Trước tiên cứ giữ lại đó để tránh bứt dây động rừng."
Một tuần sau, hai Trung tâm Văn hóa lớn nhất trong chào đón hai tập đoàn hàng đầu tổ chức cuộc họp báo ra mắt trò chơi.
Rất nhiều giới truyền thông đều cử hai nhóm phóng viên, một đến tập đoàn Hà thị và một nhóm còn lại Hằng Á. Còn có một số phương tiện truyền thông nhỏ, không nhiều người, chỉ phái một người tới khiến bọn họ phải vất vả chạy tới chạy lui giữa hai địa điểm.
Hà Úy Nhiên không đến hiện trường, cô ta ngồi trong công ty trò chơi dưới trướng Hà thị xem chương trình phát sóng trực tiếp hội nghị trò chơi.
Năm ngày trước, khi biết Cố Uyên tổ chức họp báo muộn hơn Hà thị một tiếng, cô ta đã không thể nhịn được cười.
Đúng là trời cũng phù hộ cho cô ta, bây giờ công ty của Cố Uyên không thể thoát khỏi tai tiếng ăn cắp bản quyền trò chơi.
Có lẽ Cố Uyên không biết, trò chơi “Thần Đạo” của công ty Hà thị hoàn toàn ăn cắp ý tưởng, thậm chí là nhân vật từ trò chơi “Sáng Thần” bên Hằng Á.
Vì vậy, một khi “Thần Đạo” đã tuyên bố chủ quyền trước thì “Sáng Thần” chỉ có thể trở thành trò hề trong giới giải trí!
Nhìn thấy khâu chuẩn bị cuộc họp báo trực tiếp của trò chơi “Sáng Thần” đã đâu vào đấy, Hà Úy Nhiên đứng dậy định xuống tầng dưới để nghỉ ngơi. Không lâu nữa, cô ta có thể hả hê mà xem Cố Uyên bị thiên hạ chê cười.
Phần lớn người hâm mộ trò chơi không thể tới hiện trường đều ở trước máy tính, chuẩn bị xem phát sóng trực tiếp qua lại giữa hai bên.
Khi cuộc họp báo của “Sáng Thần” được tổ chức chưa đầy 3 phút, trên mạng đã lao xao âm thanh nghi ngờ “Sáng Thần” đạo nhái “Thần đạo”!
Sao lại thế này? Cư dân mạng sôi nổi hỏi. Họ đã xem quảng cáo trò chơi “Thần đạo”, thành thật mà nói, có ngạc nhiên nhưng không có sức hút. Nếu “Sáng Thần” thực sự ăn cắp ý tưởng của “Thần đạo” thì không có gì đáng mong đợi.
Nhưng ngay sau đó, ba video quảng cáo trò chơi của “Sáng Thần” đã được hiển thị trong buổi họp báo và đồng thời được tung lên Weibo.
Lần này hoàn toàn đối lập, cư dân mạng dễ dàng tìm ra manh mối. “Sáng Thần” bắt mắt về mặt sáng tạo kịch bản lẫn thiết kế mỹ thuật, có lối chơi mới lạ hơn và hệ thống nâng cấp mới mẽ, căn bản không phải đồ hữu hình mà vô thần như trong “Thần đạo”.
Hơn nữa, sau khi so sánh cẩn thận, có vẻ như kịch bản của “Thần đạo” và “Sáng Thần” giống nhau đến sáu, bảy phần nhưng mấu chốt là cốt truyện chính, cách chơi và các nhân vật hoàn toàn khác nhau. “Thần đạo” giống như một tên trộm, chỉ có chiêu thức mà không có nội tâm, vẽ hổ không thành lại hoá chó.
Cuối cùng ai sao chép ai, trong nháy mắt xem xong đã hiểu ngay.
Cư dân mạng không bao giờ nể nang ai, họ cũng không bao giờ ngụy biện. Họ trực tiếp chế giễu “Thần đạo” trong các nhóm, thậm chí tiện thể còn chê cười tập đoàn Hà thị. Họ cũng không thèm e ngại mà nói rằng những người lúc trước nói “Sáng Thần” đạo nhái “Thần đạo” là quân lực do gia đình họ Hà thuê, kết quả là họ không ăn trộm được gà còn bị mất nắm gạo.
Hà Úy Nhiên đang đi spa toàn thân thì bị đánh thức bởi điện thoại của anh cả Hà Hoán Nhiên.
Trong điện thoại, Hà Hoán Nhiên có chút bực bội: "Hà Úy Nhiên, em làm việc như thế nào vậy? Chẳng phải em bảo đảm với anh là trực tiếp nắm được tư liệu của công ty Cố Uyên hay sao? Bây giờ, “Thần đạo” đã hoàn toàn bị hủy hoại rồi, chúng ta đang bị Cố Uyên chơi, em có biết không?"
Trong lòng Hà Úy Nhiên cảm thấy lộp bộp một chút, cô ta xua tay gạt kỹ thuật viên ra rồi vội vàng mặc thêm quần áo vào, đi tìm điện thoại.
Khi cô ta nhìn thấy thông tin chế nhạo “Thần đạo” và Hà thị ngập tràn trên Internet, khuôn mặt của cô ta bỗng trở nên vô cùng khó coi.
Cô ta không thể tin nổi, tìm xem video quảng cáo của “Sáng Thần”, thấy có nhiều điểm mấu chốt khác hoàn toàn với thông tin mà Hà thị bọn họ có được.
Hà Úy Nhiên nghiến chặt răng kiểm tra từng hình ảnh trên video, đột nhiên, cô ta cảm thấy có vài nhân vật rất quen thuộc và hình như đã nhìn thấy ở đâu đó.
Còn chưa kịp rửa sạch tinh dầu trên người, cô ta liền mặc quần áo lao nhanh lên lầu.
Quay trở lại văn phòng và bắt đầu lục tung các nơi, cuối cùng, cô ta tìm thấy một xấp giấy tờ gần máy hủy tài liệu, đó là bản vẽ mà Mạnh Thanh Thanh đã giao cho cô.
Hà Úy Nhiên không thể nhịn được cười, thậm chí còn cười có chút điên cuồng.
Mạnh Thanh Thanh còn hữu ích! Hóa ra đây mới chính là con át chủ bài, hiện giờ con át chủ bài này đã trở thành của cô!
*
“Sáng Thần” đã tổ chức một cuộc họp báo, Cố Uyên cũng mời Đỗ Nhược đến hiện trường và để cô ấy ngồi vào ghế VIP ở hàng đầu.
Đỗ Nhược có chút ngượng ngùng, nhân viên công ty đến họp báo đều bận rộn, vậy mà cô cứ ngồi đây như thế này sao?
Cố Uyên nói với cô một cách bí ẩn: "Đợi một lát, anh có bất ngờ dành cho em."
“Bất ngờ gì vậy?” Đỗ Nhược không hiểu, chớp chớp mắt, trong lòng đột nhiên nghĩ tới: “Không phải anh định cầu hôn em ở nơi công cộng chứ?
Cố Uyên xoa đầu cô hai cái rồi cười: “Em đang nghĩ gì vậy, cô gái nhỏ, anh lại cầu hôn em ở một nơi đơn điệu như vậy sao?” Anh đột nhiên đến gần và nhỏ giọng hỏi bên tai cô: “Muốn gả cho anh gấp vậy sao, hả? "
Hơi thở ái muội bao trùm lấy vành tai mẫn cảm, Đỗ Nhược đẩy Cố Uyên ra, nhỏ giọng nói: “Không phải vậy đâu!” Thế nhưng khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng đã bán đứng cô.
Cố Uyên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Đỗ Nhược, ánh mắt âm trầm, không ngừng trêu chọc cô.
Mở màn của buổi họp báo là lời phát biểu khai mạc và giới thiệu chương trình, kéo dài 10 phút.
Tiếp theo là phát ba video quảng cáo trò chơi “Sáng Thần”.
Khi Đỗ Nhược nhìn thấy những nhân vật cô vẽ trong video quảng cáo, cô quay đầu nhìn Cố Uyên với vẻ không thể tin được, cô chỉ vào màn hình lớn rồi nói lắp bắp: "Đây là, đây là ... "
“Em cũng là một trong những người sáng tạo ra trò chơi này, em có vui không?” Cố Uyên mỉm cười hỏi, sự dịu dàng và lưu luyến trong mắt anh đang trào dâng chỉ vì cô.
“Vui chứ, tất nhiên là vui rồi!” Đỗ Nhược phấn khích đến mức suýt bật khóc: “Nhưng tại sao? Đạo diễn Lâm rõ ràng đã nói rõ với em rằng những nhân vật anh ấy yêu cầu em vẽ đều là để em luyện bút thôi mà! Có phải anh kêu anh ấy làm như vậy không?” Đỗ Nhược lo lắng hỏi.
"Em nghĩ có khả năng không? Em cho rằng anh làm việc không chuyên nghiệp hay giám đốc Lâm không chuyên nghiệp hả?" Cố Uyên nhướng mày.
“Vì sao vậy?” Đỗ Nhược khó hiểu.
“Tất nhiên là vì tôi nghĩ trình độ của cô có thể đảm đương một phần công việc chính của khâu nghệ thuật.” Giám đốc Lâm đi tới và ngồi xuống.
"Cũng bởi vì trong nội bộ công ty có người do Hà thị sắp xếp vào. Vì vậy, tôi cần một số cộng sự cốt lõi nằm trong bộ phận sáng tạo trọng tâm để chơi đòn phủ đầu khiến Hà thị trở tay không kịp." Cố Uyên nói them: "Mà năng lực của em đã được Giám đốc Lâm công nhận. Thế thì vì sao anh lại không cần chứ? "
Sau đó Đỗ Nhược mới nở nụ cười vui sướng, nụ cười này như ánh mặt trời nở rộ, sưởi ấm Cố Uyên một cách ngọt ngào.
Anh phớt lờ ánh mắt của mọi người, đặt môi lên trán Đỗ Nhược. Còn trên màn hình lớn, bức tranh do Đỗ Nhược vẽ đang nở rộ một bầu trời hào quang.