Lọc Truyện

Bạn Trai Thiên Tài

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Edit: Thanh Nhàn

Beta: Chin

Nguyễn Manh khó hiểu hỏi cô ta, "Tại sao cậu lại đâm thủng lốp xe của tôi?"

Cô ta khó chịu trừng mắt nhìn Nguyễn Manh, "Ai bảo cậu suốt ngày bám lấy cậu ấy như vậy?"

Nghe câu hỏi của cô ta, Nguyễn Manh bật cười, "Cậu có bệnh à? Bọn tôi là bạn cùng bàn, hơn nữa còn là bạn thân của nhau. Có phải cậu ghen tị nên mới đâm thủng xe của tôi?"

Trần Mặc đi đến, liếc nhìn cô ta, rồi quay sang hỏi Nguyễn Manh, "Cậu ta là ai vậy?"

Nguyễn Manh biết, mặc dù Trần Mặc có trí nhớ tốt nhưng cậu lại thờ ơ với mọi người xung quanh, vì vậy cậu chắc chắn không nhớ nữ sinh này là ai, cô lại phải giải thích vậy, "Cậu ta là cô gái lần trước đã tỏ tình với cậu đấy."

Trần Mặc không nhạy cảm lắm với cảm xúc của người bình thường, vì vậy trong một khoảng thời gian cậu còn không thể hiểu việc Nguyễn Manh bị đâm thủng xe thì có liên quan gì đến cậu.¯_ಠ_ಠ_/¯

Lúc này, Triệu Văn Hách cách đó không xa cũng vội chạy tới. Cậu cũng đã nghe thấy ba người họ nói chuyện. Cậu nhìn nữ sinh bị Nguyễn Manh bắt được, nói, "Cậu tại sao lại độc ác đến vậy? Nguyễn Manh đâu có liên quan gì. Tề Lưu Hải, không phải lúc đó tôi không khuyên cậu từ bỏ, cậu không quan tâm cũng được, nhưng mà cậu không thể trút giận lên Nguyễn Manh. Nếu Trần Mặc mà thích cậu tôi cũng thấy kì lạ đó!"

Bị Triệu Văn Hách nói như thế, sắc mặt Tề Lưu Hải tái nhợt. Cô ta mím chặt môi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Nguyễn Manh.

Nguyễn Manh cười khẩy, buông tay cô ta ra, "Cậu nên biết ơn rằng tôi không bao giờ bắt nạt con gái. Nếu cậu là con trai, tôi sẽ không dễ dàng gì bỏ qua đâu, nếu cậu lại tiếp tục làm thế thì đừng trách tôi."

Cô ta trừng mắt nhìn Nguyễn Manh và Triệu Văn Hách, sau đó chạy ra khỏi nhà xe. Lúc đi ngang qua Trần Mặc, cô ta thấy Trần Mặc đang nhìn mình, ánh mắt cậu hiện lên sự kinh tởm.

Cô ta hoảng sợ bỏ chạy, không một nữ sinh nào muốn bị người mình thích nhìn như vậy. Cô ta hận Nguyễn Manh.

Mọi chuyện đã xử lý xong, Nguyễn Manh vỗ vai Triệu Văn Hách, "Này, cảm ơn nha."

Triệu Văn Hách vỗ lại vai cô, "Không có gì."

Sau đó, hai người vội vã chạy lên lầu. Trần Mặc vẫn bình tĩnh bước đi như trước, Nguyễn Manh kéo tay áo cậu, thúc giục, "Cậu nhanh lên một chút, nếu vào muộn là chúng ta sẽ bị mắng đó."

Trần Mặc bị cô kéo, bất đắc dĩ tăng tốc độ bước đi.

Trên thế giới này, dường như chỉ có Nguyễn Manh là người có thể phá vỡ tốc độ bình thản của cậu.

Khi trở lại lớp học, giáo viên toán bước vào lớp, nhìn thấy Nguyễn Manh và Trần Mặc đang đứng ở cửa, nở một nụ cười cực tươi. Nguyễn Manh âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tiết toán hôm nay tình cờ là tiết tự học.

Lúc này Tần Dương đã đến lớp, lo lắng hỏi Nguyễn Manh, "Hôm nay tớ thấy cậu chạy xuống cầu thang rất nhanh. Có chuyện gì à?"

Nguyễn Manh không nói đến nữ sinh kia, "Không có gì đâu."

Tần Dương cầm quả bóng trong tay, "Cậu có muốn chơi bóng đá không?"

Nguyễn Manh hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng lắc đầu, "Không được, tớ vẫn còn một số bài tập phải làm."

Tần Dương cũng không miễn cưỡng cô nữa, điêu luyện xoay quả bóng trong tay rồi cùng với các nam sinh khác ra khỏi lớp.

Trần Mặc ngẩng đầu lên từ cuốn sách, nhìn Nguyễn Manh ngồi bên cạnh, còn Nguyễn Manh đang nhìn vào bóng lưng của Tần Dương mà ghen tị.

Đột nhiên lúc này Trần Mặc cảm thấy trong lòng có cái gì đó nhói lên, đau đớn, cái cảm giác kì lạ này luôn khiến cậu bối rối.

_____

Tần Dương cũng dần quen thuộc hơn với Nguyễn Manh. Cậu ta sẽ thỉnh thoảng đi qua bàn của Nguyễn Manh, lại thuận tiện trò chuyện với cô.

Trường trung học thực sự là một nơi mà tuổi trẻ và sự trưởng thành gặp nhau. Con trai và con gái luôn có khái niệm về cái đẹp và cái xấu.

Nguyễn Manh cũng không ngoại lệ. Mặc dù cô học hành chăm chỉ hơn trước, nhưng cô cũng bắt đầu mang theo những đồ vật xinh xắn như những nữ sinh khác, gương, hay một thỏi son màu hồng để trang điểm.

Sau giờ học, Nguyễn Manh không còn nhờ Trần Mặc dạy kèm nữa. Mặc dù mọi việc vẫn diễn ra như thường lệ, hai người cũng có thể nhìn thấy nhau mỗi ngày nhưng Trần Mặc luôn cảm thấy có cái gì đó không ổn, mọi thứ xung quanh làm cậu có cảm giác bồn chồn.

Ở sân trường, ba người Nguyễn Manh, Trần Mặc và Triệu Văn Hách đi cùng nhau, Triệu Văn Hách nhìn đôi môi được tô chút son hồng của Nguyễn Manh, hơi nghi ngờ, "Cậu đang yêu đương à?"

Nguyễn Manh liếc cậu ta, "Trông tớ rảnh rỗi lắm à?"

Triệu Văn Hách cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, "Sao tớ cảm thấy gần đây cậu thay đổi rất nhiều?"

Nguyễn Manh đưa ra một lí do cứng nhắc, "Có phải vì tớ đẹp hơn không?"

Cơ thể của Triệu Văn Hách co rúm lại ngay lập tức, "Nguyễn Manh, có chuyện gì với cậu vậy? Cậu vẫn là Nguyễn Manh mà tớ biết chứ?"

Nguyễn Manh giơ nắm đấm nho nhỏ, " Tìm chết phải không?"

Triệu Văn Hách vẫn không sợ, tiếp tục bát quái, "Người gần đây hay đi với cậu là ai vậy?"

"Đó là Tần Dương, cậu ấy là người đã chơi bóng với chúng ta trước đây đó."

"Ồ ~ ~ Một người rất nổi tiếng nha. Cậu ta chơi bóng rổ và bóng đá rất giỏi. Nữ sinh trong trường thường đến xem cậu ta chơi rồi đưa nước đưa khăn đó nha~~ Tớ nói với cậu nha, bạn trai trong mộng của nữ sinh luôn là đẹp trai học giỏi thể thao tốt, nói chung là cái gì cũng phải tốt."

Không ai nhận thấy rằng lúc này Trần Mặc đang yên lặng đi phía sau, tầm mắt luôn hướng về phía Nguyễn Manh, ẩn trong đôi mắt cậu không còn sự rõ ràng như bình thường nữa, không ai nhận ra cậu có chút cô đơn.

Đang nói chuyện thì nhân vật chính của chủ đề đã đến, Tần Dương đẩy xe, đi đến bên cạnh Nguyễn Manh, "Các cậu đang nói gì mà vui như vậy?"

Nguyễn Manh mỉm cười, "Không có gì, chỉ nói chuyện tầm phào thôi, hôm nay cậu không đi chơi bóng à?"

Tần Dương, "Không, hôm nay tớ phải về nhà sớm luyện đề."

Nguyễn Manh, "Tớ còn nghĩ cậu không cần lo lắng về mấy cái đề đấy đâu."

Nguyễn Manh vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ, bất giác hai người đã bỏ xa Trần Mặc và Triệu Văn Hách.

Trần Mặc nhìn Nguyễn Manh mỉm cười sán lạn, đột nhiên hỏi Triệu Văn Hách, "Cậu thích nữ sinh như thế nào?"

Triệu Văn Hách ngạc nhiên, Trần Mặc chưa bao giờ hứng thú với những chuyện này. Mặc dù hai người cũng có thể coi là lớn lên cùng nhau, nhưng trong mắt cậu, Trần Mặc giống như một chàng hoàng tử nhỏ, luôn thích ở trong thế giới của mình. Cậu ta chớp mắt mơ hồ nhìn Trần Mặc, "Nữ sinh trong mộng? Là loại nữ sinh để làm cái đó...." (*)

(*) Ý của bạn Hách ở đây là người mà các nam sinh hay mơ mộng để tự an ủi vào ban đêm đó. Theo toi nghĩ là vậy 😅

Đôi mắt đen của Trần Mặc nhìn thẳng vào cậu ta, nghiêm túc hỏi, "Làm...cái đó?"

Triệu Văn Hách nhìn cậu, không biết phải giải thích như thế nào. Mặc dù chuyện này cậu ta vẫn thường hay nói đùa cùng các nam sinh khác, nhưng khi đối mặt với sự ngây thơ của Trần Mặc, Triệu Văn Hách bất lực, không thể giải thích.

Rốt cuộc cũng ra khỏi cổng trường, Triệu Văn Hách nhanh chóng vẫy tay với đám Nguyễn Manh, "Tớ đi trước, mai gặp."

Tần Dương cũng nói lời tạm biệt với Nguyễn Manh, bước lên xe đi về hướng khác. Nguyễn Manh đẩy xe, đi về phía Trần Mặc, cậu cúi đầu xuống, hàng mi dài khẽ rung.

Cậu đang suy nghĩ vô cùng nghiêm túc, Nguyễn Manh nhắc nhở cậu, "Đi thôi."

Trần Mặc ngẩng đầu lên, bất ngờ hỏi cô, "Ai là người yêu trong mơ của cậu?"

Nguyễn Manh trả lời không ngần ngại, "Conan, cái này còn phải hỏi à?"

Trần Mặc lại trầm tư một lúc. Tại sao chuyện này Triệu Văn Hách và Nguyễn Manh đều nói ra thoải mái như vậy? Mãi cho đến khi về đến nhà, Trần Mặc vẫn suy nghĩ về những gì mà Triệu Văn Hách nói.

Triệu Văn Hách nói rằng Tần Dương là người yêu trong mơ của các nữ sinh. Điều này làm cậu cảm thấy mơ hồ giống như một cảnh báo, nhưng cậu không hề biết nó là gì.

Về đến nhà, lúc này Trần Vĩnh Quốc còn chưa trở về, bảo mẫu đang nấu ăn, Tần Nam đã đón Trần Nhiên đi học về, hai người đang ngồi ở bàn.

Tần Nam nhẹ giọng dỗ dành Trần Nhiên phải ăn nhiều rau, không được kén ăn. Trần Mặc đặt cặp sách xuống, vào phòng bếp ăn cơm trong yên lặng, sau đó cậu đi lên lầu, trở về phòng.

Buổi tối Nguyễn Manh ít khi vào phòng của cậu, lúc này hoàn toàn là khoảng thời gian của riêng cậu.

Cậu lại quay trở về sự yên lặng như trước, không có tiếng Nguyễn Manh ồn ào bên cạnh, Trần Mặc cảm thấy hơi khó chịu.

Cậu lấy ra một cuốn sổ đen từ cặp sách. Cuốn sổ này ghi lại tất cả những gì cậu quan sát trên thế giới này, bởi vì cậu luôn phản ứng chậm hơn so với người bình thường.

Cậu lật một trang giấy trống, viết ra dòng chữ "người yêu trong mơ", theo sau là một dấu hỏi.

Triệu Văn Hách và Nguyễn Manh đều không trả lời rõ ràng. Đây là một vấn đề cần giải quyết.

Sau khi viết xong, cậu lật cuốn sổ về phía trước một vài trang, xem nội dung trên. Nguyễn Manh nói rằng đây là những thứ cơ bản cậu cần phải nhớ:

1. Cảm ơn và xin lỗi với người khác.

2. Trả lời câu hỏi của giáo viên.

3. Chào hỏi người lớn.

...

Có một cái mới cậu mới thêm gần đây: Nói thẳng và từ chối trực tiếp sẽ giảm bớt được rắc rối.

Lật về trước mấy trang nữa, là những gì cậu viết ghi còn nhỏ, chẳng hạn như lần đầu tiên Nguyễn Manh hành kinh, khi đó cô đang chơi bóng, phía sau quần đột nhiên xuất hiện những dấu chấm đỏ lốm đốm, lúc đó cô cực kỳ sợ hãi, nghĩ rằng mình bị bệnh.

Từ lúc đó, Trần Mặc đã tìm hiểu các kiến thức về kì kinh nguyệt của phụ nữ.

Trước nữa là những thứ cậu viết ở trường tiểu học. Lúc đó hai người họ ngồi cùng một bàn. Cậu cẩn thận ghi lại tất cả những thói quen xấu, khó chịu của Nguyễn Manh. Ví dụ như:

1. Hiếu động

Lưu ý: Không thay đổi.

Trần Mặc chèn thêm một câu ở phía sau: ở trường trung học, việc học đã tốt hơn một chút.

2. Lôi thôi lếch thếch

Nhận xét: Nhưng không tệ.

3. Thích đồ ăn vặt, làm rơi vụn bánh đầy bàn!!!

Lưu ý: Sau khi nhắc nhở cô ấy, tôi sẽ tự làm sạch nó.

4. Ồn ào

Lưu ý: Điều này không hề thay đổi.

5. Thích ngủ trong lớp, đôi khi ngủ sẽ chảy nước dãi.

Lưu ý: Sau này, khi cô ấy đi ngủ, tôi sẽ đặt dưới mặt cô ấy một cái gối.

.....

Trần Mặc lật toàn bộ cuốn sổ, tất cả các mục được ghi trên đó đều liên quan đến Nguyễn Manh. Khi cô biết điều đó, những gì cô nói, những gì cô làm, tất cả những thói quen của cô... Tất cả mọi thứ trong đó đều là cô.

Dường như từ khi cậu chuyển đến nơi này, cô gái nhỏ ở phía đối diện đã trở thành một người vô cùng quan trọng đối với cậu.

________

Chương này dài kinh khủng khiếp nên chia làm ba chương nhé:)))

Spoil: Rắc rối sắp đến rồi ( ・ั﹏・ั)

 

Edit: Thanh Nhàn

Beta: Chin

Sáng hôm sau, Nguyễn Manh ôm bụng, mệt mỏi nằm trên bàn. Trần Mặc lấy từ trong cặp sách của mình một miếng băng vệ sinh, rất tự nhiên đưa cho cô. Nguyễn Manh cũng vô cùng tự nhiên mà cầm lấy, "Tớ biết cậu có mang theo mà."

Cô thường xuyên không nhớ kì hành kinh của mình, nhưng mà Trần Mặc thì luôn nhớ, cậu không muốn có gì đó vượt ngoài tầm kiểm soát của cậu nên cậu luôn chuẩn bị tốt mọi thứ, vì vậy vào ngày này mỗi tháng, cậu luôn để một miếng băng vệ sinh ở trong cặp.

Nguyễn Manh nhét miếng băng vào túi, ôm bụng đi đến nhà vệ sinh.

Xong xuôi, cô đi xuống siêu thị ở tầng dưới lớp học mua thêm một bịch, sau đó quay trở lại lớp học.

Ngay khi Nguyễn Manh vừa đặt mông ngồi xuống, cô nhìn thấy cốc uống nước của mình đã có người đi lấy nước ấm, bên cạnh là mấy viên thuốc giảm đau. Nguyễn Manh luôn bị đau bụng vào ngày đầu tiên của kỳ kinh nguyệt, cho nên cô vẫn luôn phải uống thuốc giảm đau.

Nguyễn Manh uống thuốc, thở phào nhẹ nhõm, bây giờ tốt hơn nhiều rồi.

Trong khoảng thời gian này, Nguyễn Manh sẽ không hoạt động nhiều. Cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế, khi buồn chán sẽ chơi game trên di động.

Buổi chiều ngày thứ hai, Nguyễn Manh đột nhiên ném di động xuống bàn. Trần Mặc ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên vì tức giận.

Cậu với lấy điện thoại, trực tiếp mở khóa, bình thường có đôi lúc cậu sẽ chơi game cho Nguyễn Manh. Trần Mặc không thích chơi game, nhưng một khi đã chơi thì sẽ chơi rất tốt.

Lúc sau, Trần Mặc trả lại điện thoại cho Nguyễn Manh, cô xếp hạng đầu tiên. Nguyễn Manh nhìn vào bảng xếp hạng trên điện thoại, rồi lại nhìn Trần Mặc, bất quá lúc này Trần Mặc lại đang tập trung vào cuốn số độc rồi.

Nguyễn Manh lắc đầu bất lực, mặc dù Trần Mặc có chỉ số IQ thiên tài, những loại game trong điện thoại đối với cậu vô cùng đơn giản, nhưng mà cậu không thích cũng không hề quan tâm đến.

Điện thoại của Trần Mặc chỉ có thông tin liên lạc của gia đình, và một người nữa là Nguyễn Manh. Thậm chí cậu còn không sử dụng Wechat, vòng bạn bè của cậu không có một trạng thái nào. Điện thoại đối với cậu chỉ dùng để tra cứu thông tin.

Điều này Nguyễn Manh đã biết từ lâu, cậu cũng sẽ thường dùng điện thoại để liên lạc với cô, nhưng hầu hết hai người đều gặp nhau ở trên lớp nên cậu lại càng không động đến nó.

Ba ngày sau, cuối cùng kì kinh nguyệt cũng hết, Nguyễn Manh như người chết được sống lại.

Buổi chiều, Tần Dương lại ôm bóng đi tới, "Hôm nay bọn tớ sẽ thi với lớp năm với lớp năm, nhưng mà còn thiếu hai người nữa. Cậu có muốn chơi không?"

Hai ngày qua Nguyễn Manh cả người mệt mỏi, vừa hay cô đang muốn hoạt động một chút, cô không chút do dự gật đầu, "Tớ có thể gọi thêm bạn không?"

"Là người lần trước chơi cùng chúng ta à? Cậu ta giỏi phòng thủ, vậy gọi luôn cậu ta đi."

Nguyễn Manh đến lớp Triệu Văn Hách gọi cậu ta, sau đó đi ra sân vận động với Tần Dương. Bên ngoài sân cỏ đã có rất nhiều nữ sinh vây quanh, một số là đến cổ vũ cho lớp năm, còn một số là đặc biệt đến cổ vũ cho Tần Dương.

Đã lâu Nguyễn Manh không chơi, cô khởi động làm nóng người, trực tiếp ra sân. Đến lúc nghỉ giữa giờ, đội của Nguyễn Manh đã dẫn trước 3 bàn, hai trong số đó là của Nguyễn Manh.

Khi tiếng còi nghỉ giữa giờ vang lên, Tần Dương hào hứng đi đến chỗ Nguyễn Manh, giơ tay ra đập tay với cô, không đợi cô phản ứng lại, Tần Dương đã đan ngón tay mình vào bàn tay của cô, Nguyễn Manh bỗng chốc cảm thấy khó chịu.

Trước khi cô cau mày, Tần Dương đã kịp buông tay ra, mỉm cười rạng rỡ nhìn Nguyễn Manh. Nguyễn Manh nghĩ mình phản ứng hơi thái quá, xoa xoa tay, cũng không để ý nữa.

Lúc đang thi đấu, hình như cô thấy Trần Mặc ở trong đám đông, nhưng lúc cô nhìn lại lần nữa thì đã không thấy người đâu. Nguyễn Manh nghĩ mình nhìn nhầm, cậu không thể nào xuất hiện ở nơi như thế này được.

Vào hiệp hai, mọi người trong đội của Nguyễn Manh đã quen thuộc với nhau hơn, kết hợp với nhau vô cùng ăn ý, lớp năm không thể đảo ngược tình thế cho đến khi kết thúc trận đấu.

Đội của Nguyễn Manh thắng 3-1. Khi tiếng còi vang kết thúc trận đấu vang lên, Triệu Văn Hách điên cuồng nhào đến ôm lấy Nguyễn Manh, mọi người trong đội cũng ôm lấy nhau ăn mừng. Lúc này, Tần Dương đột nhiên đi đến, không nói lời nào tự nhiên ôm lấy cô, Nguyễn Manh cau mày, cũng bởi vì không khí lúc này rất tốt, cô không muốn phá hỏng nó. Đợi mọi người ăn mừng xong, Nguyễn Manh và Triệu Văn Hách cùng nhau đi giặt khăn cho nên cô không để ý đến ánh mắt mấy nữ sinh đang nhìn mình.

Nguyễn Manh lấy khăn lau mồ hôi, sau đó trở lại lớp học. Trong lớp, Trần Mặc vẫn đang ngồi trên ghế làm toán.

Nguyễn Manh nghĩ mình thật sự nhìn nhầm. Nguyễn Manh trở lại chỗ ngồi, Trần Mặc bên cạnh như có như không liếc nhìn cô một cái, sau đó lại cúi đầu làm toán.

Giờ tự học buổi tối kết thúc, hai người đẩy xe đạp đi ra ngoài. Trên đường đi, Nguyễn Manh vui vẻ kể lại trận đấu buổi chiều, Trần Mặc không nói gì, cậu cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lúc này, Tần Dương đột nhiên xuất hiện, cậu ta bước đến chỗ Nguyễn Manh, mỉm cười với cô, "Hôm nay cậu chơi rất cừ đấy Nguyễn Manh, lần sau tớ lại gọi cậu tiếp nhé."

Nguyễn Manh cũng cười trả lời lại cậu ta, "Không thành vấn đề, miễn là không phải là giờ thi thì đều được."

Tần Dương thắc mắc, "Tại sao cậu thích chơi bóng đá thế? Tớ thấy nữ sinh các cậu thường ít chơi trò này."

Nguyễn Manh suy nghĩ cẩn thận một lúc, đáp lại, "Không có lí do đặc biệt gì cả, chơi bóng đâu phân biệt nam nữ, chỉ là một số người vẫn chưa thực sự hiểu về nó mà thôi, không phải bóng đá nữ Trung Quốc đang rất phát triển hay sao."

Tần Dương mỉm cười nhìn vào mắt cô, "Thật tốt khi cậu nghĩ như vậy."

"Cũng bình thường mà, giống như chơi bóng đá, vẽ và chơi game chỉ là sở thích, không quan trọng điều gì làm cho chúng khác biệt hay vượt trội."

"Cậu nói đúng, là tớ quá nông cạn."

Hai người vui vui vẻ vẻ nói chuyện cho tới khi ra cổng, Tần Dương và Nguyễn Manh mới chào tạm biệt.

Lúc này tầm mắt của Tần Dương mới rơi vào Trần Mặc đang đứng bên cạnh Nguyễn Manh. Cậu thiếu niên này bình thường vô cùng an tĩnh, nhưng cũng không dễ dàng loại bỏ được sự tồn tại của cậu, sự tồn tại mà không ai có thể vượt qua, ngoại hình tinh tế sắc sảo, ngay cả khi không mở miệng nói chuyện, cậu cũng có thể thu hút sự chú ý của người khác.

Cậu ta quay lại nhìn Nguyễn Manh một lần nữa, ngoại hình xinh đẹp tươi sáng, chỉ cần nhìn vào cô cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp của mặt trời.

Hai người họ khác nhau về tính cách, nhưng thói quen hay hành động của họ rất gần gũi và hài hòa, như thể không có người nào có thể phá vỡ sự hài hòa này.

Tần Dương thu lại ánh mắt, trên khoé miệng nở nụ cười khó hiểu. Lúc Tần Dương quay đầu rời đi, Trần Mặc mới nhìn cậu ta. Đôi mắt cậu ta phức tạp, bản thân Trần Mặc cũng không thể đoán được cậu ta đang nghĩ gì.

Trên quãng đường còn lại, cả Nguyễn Manh và Trần Mặc đều không nói một lời. Mãi cho đến lúc đứng trước cửa nhà, Nguyễn Manh mới nói tạm biệt với cậu, "Mai gặp".

Trần Mặc dừng xe, quay lại nhìn cô, cậu đột ngột hỏi, "Cậu...cậu không có bài tập nào để hỏi sao?"

Nguyễn Manh lắc đầu, "Hai ngày nay rất tốt. Tớ học trên lớp cũng đã hiểu rồi, tớ trở về sẽ tự học, không thể lúc nào cũng dựa vào cậu được."

Trần Mặc hạ mắt, cô đã không hỏi bài cậu một tuần rồi...

Nguyễn Manh nhanh nhẹn chạy vào nhà, lúc này Trần Mặc mới dùng chìa khóa mở cửa.

Vẫn như thường lệ, gia đình ba người ở tầng một chơi rất vui vẻ, náo nhiệt. Cậu ăn cơm xong, lặng lẽ đi lên lầu, trở về thế giới của riêng mình.

- ---

Ngày hôm sau, Nguyễn Manh và Trần Mặc đến trường. Không biết vì cái gì, Nguyễn Manh cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn cô có chút kì lạ, thậm chí còn có hai nữ sinh liếc mắt nhìn cô, nhỏ giọng thì thầm.

Lúc cô quay đầu lại nhìn, bọn họ đã dời mắt đi chỗ khác, biểu cảm khinh thường.

Trên đường đến lớp, lúc đi qua những lớp khác, nam sinh trong mấy lớp này đều dùng ánh mắt không mấy hay ho nhìn cô, Nguyễn Manh bắt đầu khó chịu, dự cảm chẳng lành.

Nguyễn Manh cũng nhìn bọn họ, mặc dù cảm giác có gì đó không đúng nhưng cô cũng không để ý, Trần Mặc đi bên cạnh cô lại càng không phải nói, cậu chưa bao giờ quan tâm đến ánh mắt của người khác.

Hai người đi đến cửa sau lớp học, chỗ này thông với vị trí của hai người bọn họ. Nguyễn Manh chuẩn bị đặt cặp xuống thì nghe thấy nam sinh bàn trước đang thảo luận cái gì đó, "Cậu có thấy bài đăng mới nhất trong diễn đàn của trường không, nhân vật chính là nữ sinh trong lớp chúng ta."

"Trên đó nói rằng ngay từ nhỏ cậu ta đã có quan hệ không bình thường với nam sinh. Mọi người đều biết cậu ta rất "thoải mái", cậu ta còn từng phá thai nữa."

"Ai ở trong lớp chúng ta? Tại sao tôi không biết?"

"Là Nguyễn Manh lớp chúng ta đấy!"

Bành Phi có ấn tượng rất tốt với Nguyễn Manh, cậu ta không tin những lời này, "Nguyễn Manh? Sao có thể như vậy được?"

"Bài viết trên diễn đàn nói rất chi tiết, chủ bài viết nói rằng ở trường trung học trước đây danh tiếng của cậu ta đã không tốt. Nữ sinh thì sao chứ, ngay cả danh tiếng cậu ta cũng không cần. Nếu không phải sự thật thì ai dám diễn trò này chứ..."

"Này, đừng nói nữa, cậu ta trông xinh như vậy, không biết lúc "ngủ" sẽ như thế nào nha~~"

Giọng nói của bên kia không lớn, nhưng cũng đủ để Nguyễn Manh nghe thấy. Cuối cùng cô cũng biết vì sao mọi người lại nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, cơ thể cô run lên vì tức giận, bàn tay nắm chặt thành quyền.

Trần Mặc đứng ở phía sau cô đột nhiên bước lên, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào nam sinh kia. Cậu ta thấp hơn Trần Mặc nửa cái đầu, Trần Mặc khẽ cúi đầu, vô cảm nhìn cậu ta. Thân hình Trần Mặc cao lớn, cậu ta thấy mình yếu thế, lùi về sau. Trần Mặc bình thường không nói chuyện, nhưng cậu ta vẫn không nhịn được mà khiếp sợ.

Nguyễn Manh ném cặp lên bàn, bước thẳng tới, kéo Trần Mặc qua một bên, cô không cần ai bảo vệ.

Cô nắm lấy cổ áo của nam sinh ngồi đầu tiên, hỏi, "Cậu vừa nói gì? Tại sao không nói trước mặt tôi?"

Cậu ta bị Nguyễn Manh kéo lên, giọng run run, "Nguyễn Manh, cậu làm gì vậy?"

Nguyễn Manh ghé sát vào mặt cậu ta, nhếch mắt, "Ai cho phép cậu nói những tin đồn vô căn cứ như vậy? Cậu đã nhìn thấy hay tự mình nghe thấy?"

Thấy Nguyễn Manh không có hành động gì khác, cậu ta mới bình tĩnh lại. Mặc dù nhà trường nghiêm cấm hành vi bạo lực nhưng cậu ta vẫn hoảng sợ, "Tôi... tôi chỉ nói những gì tôi thấy trên diễn đàn, cậu làm gì mà tức giận như vậy, cũng không phải là tôi đăng bài, trên đó còn có ảnh cậu và nhiều nam sinh ôm nhau."

Nguyễn Manh vô cùng kiềm chế cơn giận, cô thật sự muốn bùng nổ rồi!!!

Ở trường trung học tốt nhất thành phố này, nếu đánh nhau cô sẽ bị đuổi học.

Cô hít một hơi thật sâu, buông cổ áo cậu ta ra, đẩy cậu ta trở lại chỗ, "Đừng để tôi nghe thấy cái miệng chó của cậu sủa bậy lần nữa, nếu không tôi sẽ không để yên cho cậu đâu."

Cậu ta bị đẩy mạnh vào ghế, ngơ ngác, cậu ta không ngờ Nguyễn Manh lại mạnh đến thế, mọi người xung quanh đều nhìn về phía này, khuôn mặt của cậu ta hết đỏ rồi lại trắng.

Nguyễn Manh quét mắt xung quanh lớp, ánh mắt sắc nhọn nhưng cũng thờ ơ, "Nếu các cậu còn tiếp tục lan truyền những tin đồn sai lệch như thế này thì đừng trách tôi."

Lớp học yên tĩnh, bọn họ chưa bao giờ gặp nữ sinh nào mạnh mẽ đến vậy. Trần Mặc đứng trên lối đi lặng lẽ nhìn, ánh mắt lạnh lẽo.

Nguyễn Manh thấy mọi người không còn bàn tán nữa mới quay về chỗ ngồi, Trần Mặc theo sau cô, lấy điện thoại từ trong cặp sách ra, lúc này Nguyễn Manh cũng không còn tâm trạng nào mà để ý cậu.

Cô nhìn bài đăng trên điện thoại. Thực sự có hai bức ảnh cô và nhiều nam sinh ôm nhau như cậu ta vừa đề cập. Thực tế là bức ảnh chụp cô, Triệu Văn Hách, Tần Dương sau trận đấu ngày hôm qua. Bức ảnh này đã qua chỉnh sửa, mặt của Triệu Văn Hách và Tần Dương bị làm mờ, chỉ có mặt cô vẫn rõ ràng. Còn có ảnh một nữ sinh đang ôm hôn rất nhiều nam sinh, bức này cũng đã được làm mờ.

Mặc dù hình dáng nữ sinh trong ảnh rất giống Nguyễn Manh, nhưng sự thật là không phải cô. "Hừ." Nguyễn Manh khinh thường những trò như vậy.

Cô không dễ gì mất kiểm soát, cô biết, nếu cô làm như vậy thì người đứng sau hại cô mới là người được lợi, cô vẫn chưa ngu ngốc đến mức đấy.

 

 

Edit: Thanh Nhàn

Beta: Chin

Buổi sáng lúc đến lớp, Nguyễn Manh vẫn như thường lệ, nhắm mắt làm ngơ trước ánh nhìn soi mói của người khác, Trần Mặc ngược lại còn vô cùng tự nhiên ngồi nghịch điện thoại của cô.

Tiết học buổi chiều, Triệu Văn Hách sợ cô bị ảnh hưởng bởi tin đồn lúc sáng nên đã qua lớp gọi cô đi chơi. Sân bóng đã có rất nhiều người, một số trong đó nhìn khá quen mắt, là người người cô hay nhìn thấy khi đến chơi bóng. Lúc nhìn thấy Nguyễn Manh, ánh mắt bọn họ có vài phần dè bỉu.

Nhiều người trong số họ cũng đã từng chơi bóng với Nguyễn Manh.

Ngay khi Nguyễn Manh nghĩ bọn họ sẽ phần nào hiểu được cô là người như thế nào, thì đột nhiên một nam sinh trong số bọn họ cầm bóng đến gần cô, lúc đi ngang qua, cậu ta còn vươn tay chạm vào mông Nguyễn Manh.

Nguyễn Manh thật sự bất ngờ. Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên có người dám làm thế với cô. Cô quay người lại, bắt lấy tay cậu ta, một đường đá thẳng vào bụng.

Cậu ta nằm bò trên đất, lớn tiếng nhục mạ Nguyễn Manh, "Thật ghê tởm!"

Nguyễn Manh không nói gì, đá cậu ta thật mạnh, cậu ta ôm đũng quần, đau đớn không nói gì được.

Mọi người trên sân thể dục nhìn thấy bên này có đánh nhau, rất nhanh đã quây thành vòng tròn nhiều chuyện. Triệu Văn Hách chạy tới, nam sinh kia vẫn đang lớn tiếng mắng chửi Nguyễn Manh.

Hàng giá rẻ, đến sân thể dục để quyến rũ đàn ông, giả vờ....

Cậu ta còn chưa nói xong, Triệu Văn Hách đã chạy đến, đứng trước mặt hỏi Nguyễn Manh, "Cậu ta nói gì vậy?"

Nam sinh kia khinh thường nhìn Nguyễn Manh, "Cậu đã "ngủ" với cậu ta à?"

Nguyễn Manh siết chặt nắm đấm. Trước khi cô xong lên đánh cậu ta một trận thì có ba nam sinh khác giữ cô lại. Nam sinh là đội trưởng đội bóng tiến lên nói, "Bình tĩnh nào, mọi người đều biết nội quy của trường rồi, đánh nhau sẽ bị đuổi học, có gì cứ từ từ nói chuyện, động chân động tay không tốt đâu."

Triệu Văn Hách bị hai nam sinh giữ chặt, tức giận lớn tiếng, "Cậu nghĩ cậu ta nói chuyện có dùng não à?"

Một nam sinh khác nói, "Lời cậu ta nói không phải từ tin đồn mà ra à, cậu ta (NM) là nhân vật chính của tin đồn, mọi người không suy nghĩ nhiều cũng khó."

Lời này như đánh trúng ý của mấy người này, bọn họ hô lên: "Đúng vậy, đúng vậy!"

"Con gái bạo lực quá không tốt đâu."

"Cậu ta cũng không có ý đó."

"Những gì cậu ta nói không phải là không có căn cứ, đây là chuyện của cậu, cậu tức giận với cậu ta làm gì."

"Không chỉ mỗi mình cậu ta nói, cậu định đánh nhau với cả trường à?"

......

Nguyễn Manh lạnh lùng liếc nhìn đám nam sinh trước mặt, thật giống một liên minh thu nhỏ nha...

Cô không ngờ rằng một bài đăng tin đồn vô căn cứ lại ảnh hưởng lớn đến vậy. Chỉ vì cô là con gái, chỉ vì cô chơi bóng cùng nam sinh, bọn họ nhục mạ, bôi xấu cô sẽ tự nhiên đổ lỗi cho tin đồn, nói đây là vấn đề của cô.

Nếu nhân vật chính là nam sinh thì sao? Thậm chí bọn ở còn coi đây như một huân chương danh dự.

Nguyễn Manh từ nhỏ đã được mọi người yêu quý, nâng niu trong lòng bàn tay. Cô chưa bao giờ bị đối xử bất công, bây giờ cô mới hiểu ra, con trai và con gái khác biệt rất lớn. Sự khác biệt này không phải ở sức mạnh thể chất, cũng không phải về IQ, mà chính là ở giới tính của bản thân mình.

Từ lâu mọi người đã xem nó như một quy tắc ngầm mà ai cũng hiểu. Vì quy tắc này, miễn là phụ nữ có liên quan đến những từ lẳng lơ, phóng đãng, dễ dãi, thì người khác đều có quyền nhục mạ, khinh thường. Tuy bọn họ không nói, nhưng ai cũng ngầm hiểu.

Bây giờ cô cũng đã hiểu tại sao buổi sáng mọi người lại nhìn cô như vậy. Họ dường như đang nói rằng tôi không phải là loại người này, tôi cũng không thể liên quan đến loại người này, nếu không họ sẽ bị mọi người coi thường, xa lánh.

Nam sinh vừa nãy coi thường, nhục mạ cô như muốn nói rằng cậu ta cũng giống bọn họ, khinh thường loại nữ sinh như cô, cũng như một loại chứng minh cho sự trong sạch và thuần khiết của bọn họ.

Trái tim cô lạnh lẽo, dần lan ra khắp cơ thể, cô run rẩy. Cô không thể không thừa nhận, bất kể là ai đăng tin đồn, mục đích của người đó đã đạt được rồi. Nguyễn Manh cười khẩy.

Lúc này, đài phát thanh của trường đột nhiên vang lên, là giọng của một nữ sinh. Giọng cô ta có chút do dự và miễn cưỡng.

"Xin chào, tôi là Trương Tịnh Văn, lớp 1-5. Tôi là người đăng bài EASYGIRL trên diễn đàn của trường. Tôi thừa nhận nội dung trên là do tôi tự bịa đặt, vì một số lý do cá nhân, tôi luôn ghen tị với nhân vật chính trong bài. Vì vậy, tôi đã nghĩ ra phương pháp này để nói xấu và nhục mạ cô ấy. Bây giờ tôi muốn chính thức xin lỗi Nguyễn Manh và mọi người, tôi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi sẽ không bao giờ làm điều này nữa, tôi sẽ xóa bài... "

Kết thúc bài xin lỗi trên loa phát thanh, mọi người trên sân thể thao đột nhiên im lặng.

Chỉ có Triệu Văn Hách đang tức giận nhổ nước miếng vào nam sinh đang giữ tay cậu ta. Nguyễn Manh quay đầu, mắt quét qua nhìn từng người từng người một. Một số người quen biết cúi mặt xuống, một số người lại tỏ ra thú vị, nhìn cô cười tủm tỉm.

Nguyễn Manh giơ ngón giữa với bọn họ, quay đầu trở về khu dạy học. Sự kiện Trương Tịnh Văn xin lỗi trên loa phát thanh, học sinh và giáo viên toàn trường như nổ tung. Giáo viên chủ nhiệm lớp Nguyễn Manh, Nhân Bình đi đến thẳng lớp năm, "Lớp của anh dạy học sinh thật tốt, có thể dạy ra người tâm cơ như thế này. Học kém, tính tình xấu xa thì thôi đi, bây giờ còn đi bêu xấu học sinh lớp tôi?"

Bà ta cũng đã đọc qua bài đăng và nghe loa phát thanh. Mặc dù không quá thích Nguyễn Manh nhưng bà ta là người lớn, là giáo viên đã đi dạy nhiều năm, bà ta biết đâu là đúng đâu là sai. Bài đăng này là sự vu khống có chủ ý.

Giáo viên chủ nhiệm của lớp năm cũng hung hăng, ông ta không ngờ rằng học sinh của mình lại làm ra chuyện như thế này, lời Nhân Bình vừa nói cũng làm ông ta thấy tức giận.

Học kém? Tính tình xấu xa? Không biết cách dạy học trò? Mọi chuyện cũng đã xảy ra, ông ta bây giờ chỉ còn cách đứng yên mà nghe, không thể phản bác nửa lời.

Ông ta đập mạnh quyển sách lên bàn, như đang phát tiết lớn giọng nói học sinh bên dưới, "Vào học!"

Nhân Bình cũng bình tĩnh lại, "Học sinh của chúng ta nên giáo dục thì giáo dục, chỉ vì ghen tị, bọn chúng lại dám lan truyền những tin đồn như vậy với một nữ sinh. Còn nhỏ đã như vậy, sau này bọn chúng trưởng thành còn có thể làm chuyện gì nữa đây?"

Giáo viên lớp năm thở dài, "Không phải con bé đã công khai xin lỗi rồi hay sao, cô còn muốn làm gì nữa?"

Đôi mắt của Nhân Bình sau cặp mắt kính trở nên sắc bén, "Thầy cũng biết thế giới này luôn bất công mà, đặt điều nói xấu người khác, nhất lại là nữ sinh thì sẽ ảnh hưởng như thế nào? Ngay cả khi đã công khai xin lỗi thì sao, nó có thể làm cho cuộc sống của người đó tốt lên được không? Cuộc sống này rất hỗn loạn, nếu xin lỗi đã giải quyết được mọi việc thì cần đến cảnh sát để làm gì?"

Giáo viên chủ nhiệm lớp năm cứng họng, "... Mấy đứa đều còn nhỏ, tại sao lại liên quan đến cảnh sát?"

Ngoài văn phòng, học sinh lớp Nguyễn Manh đều đứng bên ngoài hành lang hóng chuyện. Một nữ sinh thở dài, "Tôi không ngờ mọi chuyện lại là như vậy."

Nguyễn Manh trở về từ sân thể dục, cô đi thẳng đến lớp năm. Học sinh lớp năm vẫn đang ở trong lớp, Nguyễn Manh không để ý, đi thẳng vào, đứng trên bục giảng nhìn xuống dưới lớp, lớn giọng, "Trương Tịnh Văn là ai?"

Những người khác trong lớp tập trung lại ở hàng thứ năm. Nữ sinh ngồi gần cửa sổ chột dạ cúi đầu.

Nguyễn Manh nhìn cô ta, nhận ra nữ sinh này là người đã tỏ tình với Trần Mặc và cũng là người đâm thủng xe cô.

Nguyễn Manh bước tới, giọng nói đầy ý tứ chế nhạo, "Trương Tịnh Văn, xin chào, lưu lượng truy cập của bài đăng ngày hôm qua thực sự tốt, nhưng thật không may, cậu lại phải trả giá cho việc tung tin đồn."

(Thật sự là không hiểu tác giả là đang nói đến ai. Chương trước người tỏ tình Trần Mặc là Tề Lưu Hải, sang chương này lại là Trương Tịnh Văn =))) tôi không hiểu nên cứ để giống như tác giả vậy)

Trương Tịnh Văn ngồi trên ghế, cô ta bị khí thế của Nguyễn Manh áp bức, im lặng cúi đầu.

Bởi vì chương trình phát sóng vừa rồi, bây giờ cô chẳng còn kiêng nể bất cứ ai. Lúc này Nguyễn Manh cố ý nói lớn, quay sang nhìn những học sinh khác đang xem một cách sôi nổi, "Đúng vậy, tôi là nhân vật chính của bài đăng, và người trước mặt tôi đây là người đăng bài. Mọi người đều biết con gái rất hay bị bêu xấu. Ví dụ như cậu nói thêm hai từ với nam sinh, hay mối quan hệ thường giữa hai người gần gũi hơn bình thường, hoặc là cậu quen biết rộng, cậu liền bị chỉ trích."

"Tôi là Nguyễn Manh. Tính tình tôi thẳng thắn và cởi mở. Ở trường này cũng có rất nhiều bạn học cấp hai của tôi. Mấy cậu có thể hỏi họ có phải tôi là người như vậy không, có giống như trên bài đăng của Trương Tịnh Văn hay không?"

Nói xong, Nguyễn Manh lại quay sang nhìn Trương Tịnh Văn, "Tôi thật sự không thể hiểu được, cùng là con gái với nhau tại sao cậu lại hại tôi? Tôi không trêu chọc gì đến cậu. Cậu lén lút đâm hỏng xe tôi, tôi cũng không quan tâm. Bây giờ cậu còn đăng bài đặt điều nói xấu tôi, mục đích của cậu là gì?"

Câu nói của Nguyễn Manh đã khơi dậy lòng đồng cảm của nhiều nữ sinh, bọn họ cũng lên tiếng, "Đúng vậy. Tại sao lại bêu xấu người khác?"

"Đổi lại là cậu ta bị bêu xấu, bị khinh bỉ xem cảm nhận của cậu ta thế nào."

Nguyễn Manh lạnh lùng nhìn Trương Tịnh Văn, cô chỉ nhìn mà không nói gì. Lòng dạ phụ nữ quả thâm sâu...

Mọi người cũng không phải chưa từng gặp chuyện như vậy, có người chọn im lặng, chuyển trường,... nhưng lần đầu tiên bọn họ thấy có người dám đứng lên phủ nhận, phản bác lại tin đồn không đúng về mình.

Mọi người không thể không nghĩ, việc này tốt hơn là những người núp sau nói xấu người khác.

Nguyễn Manh trở về lớp học, mọi người trong lớp lại chú ý đến cô, nhưng lần này là ngưỡng mộ và tò mò, bọn họ thắc mắc tại sao Trương Tịnh Văn lại công khai xin lỗi.

Nguyễn Manh băng qua đám đông, đứng nhìn Trần Mặc đang ngồi trên ghế ở dãy cuối cùng. Cậu vẫn ngồi trên ghế làm toán như bình thường, không quan tâm đến những thứ xung quanh.

Nguyễn Manh suy nghĩ, người duy nhất có thể làm Trương Tịnh Văn xin lỗi cô chỉ có Trần Mặc. Bởi vì... cậu ấy là một thiên tài.

_________

Danh sách truyện HOT