Chương 10: Đứa Trẻ Vẫn Cần Có Mẹ
Mặc dù có sự hướng dẫn của mẹ Trương, nhưng đại khái Tư An Húc thật sự không có thiên phú chăm trẻ, tay chân lúng túng mà làm đi làm lại nửa ngày, cũng chưa thể đổi xong tã cho nhóc con, ngược lại còn làm cho nhóc con gào khóc lớn, góc đến gân xanh trên đầu anh đều gồ lên hết.
Lúc ban đầu mẹ Trương còn rất tận tình chỉ dạy cho Tư An Húc, thậm chí còn ra tay hướng dẫn, nhưng thấy sắc mặt Tư An Húc càng lúc càng tăm tối, khí tức toàn thân phát ra càng lúc càng lạnh, giọng nói của bà dần dần hạ thấp xuống, thẳng đến cuối cùng, căn bản chẳng còn nghe thấy âm thanh gì nữa.
“Thiếu gia, hay là cậu ăn cơm trước đi, giao tiểu thiếu gia cho mẹ Trương là được rồi, thiếu gia muốn chăm sóc tiểu thiếu gia, sau này vẫn còn nhiều cơ hội, chẳng qua …”
Quản gia Tôn nói một nửa, liền thu lại giọng, bộ dáng muốn nói lại thôi nhìn Tư An Húc, hiển nhiên có chút do dự không biết rốt cuộc có nên nói tiếp hay không.
“Có gì cứ nói thẳng.”
Quản gia Tôn làm việc ở Tư gia đã hơn ba mươi năm rồi, từ thời ông nội Tư An Húc đã theo bên cạnh, đến tận bây giờ, Tư An Húc cũng phải nể mấy phần.
“Thiếu gia, không biết có nên tìm mẹ của tiểu thiếu gia về chăm sóc tiểu thiếu gia không.”
Quản gia Tôn cẩn thận từng li từng tia, nhưng lúc vừa nói đến từ mẹ, khí tức xung quanh của Tư An Húc lập tức thay đổi, quản gia Tôn bỗng cảm thấy, nhiệt độ trong phòng bỗng hạ thấp xuống mấy độ.
Quản gia Tôn không biết làm sao đứa trẻ lại đến đây, cũng không biết được chuyện gì đã xảy ra giữa Tư An Húc và mẹ đứa bé, nhưng mà, đứa bé này dù sao cũng phải uống sữa.
“Có chuyện gì?”
Tư An Húc đương nhiên cũng hiểu rõ, quản gia sẽ không vô duyên vô cớ đề cập đến vấn đề này, anh không dẫn người về, đã lộ rõ anh có cách nghĩ của anh, trước giờ quản gia sẽ không vô duyên vô cớ can thiệp vào quyết định của anh.
Quản gia nhìn mẹ Trương, mẹ Trương nhẹ thở dài một hơi, tay chân lưu loát thay tã cho đứa bé, ôm đứa bé đến trước mặt Tư An Húc.
“Thiếu gia, mặc dù chúng tôi đều có thể chăm sóc tiểu thiếu gia rất tốt, nhưng cậu cũng nhìn thấy rồi, tiểu thiếu gia đã nhiều ngày như vậy, gương mặt như quả trứng vẫn còn nhăn nheo, đây là vì tiểu thiếu gia không phát triển. Trẻ em ăn được ngủ được mới tốt, dinh dưỡng là quan trọng nhất, không qua mấy ngày là có thể phát triển rõ. Nhưng dường như tiểu thiếu gia không có hứng thú với sữa bò, mỗi lần tôi cho tiểu thiếu gia uống sữa bò, đều sẽ nôn ra lại, mỗi lần chỉ khi vô cùng đói, mới có thể uống một chút xíu thế này, nếu như vậy, cơ thể tiểu thiếu gia khẳng định không chịu đổi, trẻ con phải uống sữa mẹ.”
Sữa mẹ?
Tư An Húc sững người, nhưng anh lại chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
“Chúng tôi dù có tận tâm chăm sóc thế nào, tiểu thiếu gia ăn không được, dinh dưỡng không đủ, điều này chắc chắn không ổn.” Cho nên, phương pháp tốt nhất chính là để mẹ ruột của tiểu thiếu gia tự mình chăm sóc.
Câu cuối cùng kia, mẹ Trương và quản gia Tôn không nói ra miệng, nhưng Tư An Húc sao lại không hiểu. Nhưng bây giờ bảo anh đi đâu tìm mẹ đứa bé chứ?
Nhưng mà lời này không thể nói ra!
Trong phút chốc, người trong phòng đều yên tĩnh lại, không khí trong chớp mặt chợt trở nên cứng lại, Tư An Húc trầm mặc một lúc, đứng dậy đi thẳng về phía lầu trên.
“Cứ chăm sóc như bình thường trước.”
“Thiếu gia, không dùng bữa trước sao?”
Bữa tối đều đã bày lên bàn rồi, Tư An Húc nghe vậy vẫy vẫy tay, đi thẳng lên lầu, quản gia Tôn và mẹ Trương thấy vậy, lắc lắc đầu, cũng nhè nhẹ thở dài một hơi.
Lúc này, Tần Minh Nguyệt đi cùng đường khắp ngõ, cũng không có nửa phần tin tức liên quan đến con trai, sắc trời đang dần dần tối lại, bụng cũng truyền đến tiếng sôi sùng sục, cô sờ lấy túi không có nửa đồng, đột nhiên cảm thấy mình đã rơi vào đường cùng rồi.
Ngồi trên vườn hoa bên đường, Tần Minh Nguyệt nhìn dòng người qua lại, thế giới rất to, lại chẳng có chốn dung thân thuộc về mình, nước mắt cô nhịn không được mà rơi xuống.
Cuộc sống ba năm làm bà chủ gia đình, khiến Tần Minh Nguyệt đã sớm cắt đứt liên hệ với tất cả những bạn học, những người bạn thân thiết, nghĩ đi nghĩ lại, ba năm này, dường như chỉ có một người bạn học có qua lại mấy lần với mình, mặc dù có chút ngại ngùng, nhưng cô đã vào đường cùng rồi, cũng chỉ có thể quyết định tìm người bạn học đó.
Không có di động, không có tiền, Tần Minh Nguyệt chỉ có thể dựa vào hai chân, lúc cô gõ cửa nhà bạn học, thời khắc bạn học mở của, thiếu chút nữa kinh ngạc đến phát ngốc.
“Minh Nguyệt, cậu sao vậy?”
“Tiểu Ngọc, mình, mình…”
Đói bụng cộng với mệt mỏi, Tần Minh Nguyệt đến cả một câu hoàn chỉnh nói ra cũng khó khăn, bạn học của cô Mã Ngọc thấy vậy, vội vàng dìu cô vào phòng, rót cho cô một lý nước, Tần Minh Nguyệt nhận lấy, uống từng ngụm từng ngụm lớn hết sạch ly nước, bụng vẫn còn truyền đến tiếng sôi sùng sục.
Gương mặt Tần Minh Nguyệt ngượng ngùng, gương mặt của Mã Ngọc lại chấn kinh, ngay sau đó vội vàng vào phòng bếp làm cho cô một bát mì, đợi Tần Minh Nguyện như hổ đói mà ăn hết bát mì kia, mới chầm chậm nói cho Mã Ngọc biết chuyện của mình.
Mã Ngọc càng nghe càng phẫn nộ, cuối cùng thiếu chút nữa ném gối trong tay của mình đi.
“Tên Lưu Chính Khải này quá quá đáng rồi, anh ta sao lại có thể làm như vậy chứ? Vậy bây giờ cậu tính như thế nào?”
Lúc này Mã Ngọc mới hoàn hồn lại, nhìn bộ đồ bệnh nhân Tần Minh Nguyệt đang mặc, có chút dơ bẩn, vả lại gương mặt trắng tái tiều tụy, xem ra cũng đã đi đến bước đường cùng rồi.
Nhưng tình huống hiện tại của cô…
Trong lòng Mã Ngọc âm thầm thở dài, cho dù cô ấy cảm thấy Tần Minh Nguyệt đáng thương, nhưng lấy tình huống của cô ấy, cũng không thể giữ lại Tần Minh Nguyệt.
“Mình, hiện tại mình không có nơi nào để đi, mình cũng không có bạn bè bạn học nào, mình có thể ở nhờ nơi này một thời gian được không, cậu an tâm, đợi mình tìm được công việc, mình sẽ không làm phiền cậu nữa.”
Sắc mặt Mã Ngọc có chút khó xem, mặc dù vừa nãy đã đoán được rồi, nhưng nghe Tần Minh Nguyệt nói ra, nhất thời cô ấy cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Thấy bộ dáng khó xử của Mã Ngọc, Tần Minh Nguyệt cũng hiểu ra đại khái, cô hơi rũ đầu xuống, kỳ thực cũng không biết mình còn có thể đi đến nơi nào.
Đột nhiên Mã Ngọc đứng dậy đi vào trong phòng, một lát sau, cầm lấy hai bộ quần áo đi ra, nhét cho cô mấy trăm đồng: “Cậu thay đồ trước đi, dù sao cũng không thể mặc đồ người bệnh mãi, nói thật, nơi này của mình cũng không tiện, cậu cầm lấy tiền này ra ngoài tìm một nơi ở tạm, tự mình tính toán nhé.”
“Mình…”
Trong tay cầm lấy quần áo và tiền Mã Ngọc nhét vào, sắc mặt Tần Minh Nguyệt có hơi ngượng ngùng, cô chẳng phải không biết là mình tự tiện tìm đến cửa thế này, có thể khiến Mã Ngọc rất khó xử, nhưng quả thật cô cũng không có nơi nào để đi rồi.
Nhưng Mã Ngọc đã nói rõ ràng như vậy, cô sao lại có thể mặt dày mày dạn mà ở lại nơi này không đi nữa.