Lọc Truyện

Bảo bối của tôi là em

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé


\- Biết rồi, còn gì không? \(Hiên\)

\- Hết rồi đấy, tôi cúp đây. \(Zack\)

\- Khoan! \(Hiên\)

\- Còn việc gì nữa? Nói mau đi tôi rất bận đấy. \(Zack\)


\- Hờ, giờ này chỉ có bận đi ăn sáng với Jira thôi chứ còn bận gì nữa. \(Hiên\)

\- Khụ.. Bây giờ có nói không? Không thì cúp, phiền phức. \(Zack\)

\- Cậu giao nhiệm vụ gì cho Song nhà tôi thế? Để cô ấy một mình đi Đài Loan mà cậu coi được à? Giỏi thì sao không để Jira nhà cậu đi đi, lại đi bắt nạt bảo bối nhà tôi! Có biết tôi nâng niu chiều chuộng cô ấy đến không dám phật ý luôn không hả? \(Hiên\)

\- Cậu bị điên à? Hỏi cái quỷ gì thế? Nhiệm vụ đi hack bảo mật người ta thì ngoài Diệp Song nhà cậu thì còn ai ở đây chuyên nghiệp hơn à? Hỏi có suy nghĩ không thế? Jira nhà tôi thì không bận à? Cậu đi chơi rồi chuyện đế quốc ai lo? Cậu lo chắc? Toàn là Jira xử lý từ A đến Z, cậu từ lúc đi tới giờ đã động gì đâu? Hôm trước chỉ nhờ cậu tí việc thôi mà, việc của bảo bối nhà cậu nhiều thì việc của Jira nhà tôi cũng nhiều như thế thôi! Tôi mà cho Diệp Song nhà cậu đi Đài Loan á? Bộ cậu tưởng tôi rảnh lắm hả? Cho cô ấy đi rồi mọi việc ở đây để Jira gánh hết à? Là bất đắc dĩ đấy! Vậy đi! Cấm phàn nàn! \(Zack\)

\- Cậu.. \(Hiên\)

\* Tút.. Tút \* Lãnh Vân Hiên vừa thốt ra một chữ thì Zack đã ngắt máy, cậu tức giận quăng điện thoại của Huyền Thiên Băng xuống sàn. Chiếc điện thoại tưởng chỉ vỡ tan tành thì may mắn thay nó lại không một vết nứt, thật ra là vì rơi xuống tấm trả sàn bằng lông khá mịn và dày nên nó mới không hỏng hóc gì.

“ Dậy đi! ” Lãnh Vân Hiên lại kéo tấm chăn ra khỏi người cô, khá mạnh tay kéo cô dậy.

“ Làm sao? ” Huyền Thiên Băng chính là muốn ngủ nữa! Dậy sớm làm gì cơ chứ? Dậy sớm cũng đâu có gì vui đâu? Việc gì phải dậy sớm? Ngủ chẳng phải hơn à?


“ Chị mau dậy đi! Tôi có việc muốn hỏi chị! Mau lên mau lên, đường đường là Ám Chủ Dạ Thiên Đế Quốc đại diện cho cả đế quốc mà như vầy thì còn ai xem chứ? Chị mau dậy cho tôi! ” Lãnh Vân Hiên kêu to gọi lớn, hôm nay cậu quả đúng là gan to bằng trời! Lại dám hét thẳng mặt Huyền Thiên Băng, chắc vì thấy cô vẫn đang nửa mê nửa tỉnh nên mới dám hùng hồn như này đây mà!

“ Rồi rồi biết rồi! Cứ kêu kêu mãi, gấp gáp cái gì không biết nữa! Rảnh thì sao không ngủ đi! Hừ, toàn phá hỏng giấc ngủ người khác! ” Huyền Thiên Băng bực bội mắng, mỗi lần ngủ lại là một lần bực mình. Không sớm thì muộn cũng bị tên Lãnh Vân Hiên này chọc tức chết thôi! Ngủ cũng không yên nữa, chẳng thể hiểu kiếp trước nợ nần gì cậu mà kiếp này cứ phá cô mãi, có tức không cơ chứ?

“ Chị mau vào phòng tắm vệ sinh cá nhân đi! ” Lãnh Vân Hiên đẩy Huyền Thiên Băng vào phòng tắm, còn đóng cửa lại giúp cô nhưng chưa đầy một phút sau Huyền Thiên Băng đã mở cửa bước ra.

“ Sao chị lại ra đây nữa? ” Lãnh Vân Hiên ngồi trên giường khoanh tay hỏi, sao nhìn cứ như ông bố đang canh me đứa con vậy..?

“ Tôi chưa lấy quần áo có được không? Phiền phức! ” Huyền Thiên Băng vừa nói vừa bước thẳng đến tủ quần áo, vơ đại một bộ đồ rồi lườm Lãnh Vân Hiên một cái mới bước vào phòng tắm.

“ Chị lườm tôi làm gì? Tôi chẳng ngại để chị lườm lần 2 lần 3 đâu, tôi chỉ sợ Song ghen thôi. ” Lãnh Vân Hiên vừa tự luyến vừa nói, Huyền Thiên Băng như không thể tin nổi những gì cô đang nghe, tự luyến phát ói! Đã thế còn phát cẩu lương,  Huyền Thiên Băng cô cần gấp một nơi bán thuốc xịt chống cẩu lương!

“ Im đi, tự luyến cũng là một cái bệnh. Cậu là cần phải có Diệp Song mang về đem đi khám! ” Nói rồi Huyền Thiên Băng bỏ vào phòng tắm, Lãnh Vân Hiên thì chưa kịp tiêu hóa hết lời của Huyền Thiên Băng thì cô đã đi mất vào trong phòng tắm.

“ Chị là có ý gì chứ..! ” Lãnh Vân Hiên cố tình hét lớn, đủ để Huyền Thiên Băng nghe và trả lời: “ Ý trên mặt chữ. ”


“ Mặt chữ cái quái gì chứ..? Không hiểu nên mới hỏi lại chị đây! ” Lãnh Vân Hiên vẫn không bỏ cuộc, cậu tiếp tục hỏi. Nhưng lần này Huyền Thiên Băng không để ý lắm, cô còn chẳng thèm trả lời lại cơ mà.

“ Không trả lời tức là khinh tôi à? ” Lãnh Vân Hiên lại nói, cậu cứ luyên thuyên không dứt cho tới khi Huyền Thiên Băng bước ra.

“ Đã ai nói rằng cậu thật sự rất phiền chưa? Là đàn ông! Hãy sử dụng cái đầu nhiều vào, nói ít thôi chứ không người ta lại bảo giống đàn bà! ” Huyền Thiên Băng từ trong bước ra, nói đầy triết lý. Nhưng đấy chính là thực tế, loại đàn ông chỉ biết nói nói và nói ngoài ra không làm được gì thì chỉ có vứt! Cha mẹ không nhờ được, chị em phụ nữ chắc chắn cũng chẳng nhờ được.

“ Hừ. ” Lãnh Vân Hiên ‘ hừ ’ một cái, cậu vẫn hiểu chứ. Chỉ là cậu muốn nói nhiều với những người cậu xem là thân thiết mà thôi, ngoài ra thì chẳng có việc gì khác cả. Ngoài ra nếu nói đàn ông nói nhiều không làm được việc lớn thì cũng tùy trường hợp nhưng đa phần là đúng! Không lệch đi đâu được.






Danh sách truyện HOT