Huyền Thiên Băng vốn đã định né nhưng nào ngờ Lãnh Vân Hiên còn nhanh hơn cô, cậu lao về phía trước làm khiên chắn cho cô.
“ Cẩn thận! ” Lãnh Vân Hiên người nhanh hơn não, chưa gì đã lãnh trọn một dao của Thanh Di.
“ Bị điên à? Tại sao lại làm việc thiếu suy nghĩ thế? ” Điều đầu tiên Huyền Thiên Băng để ý chính là vết thương khá sâu của Lãnh Vân Hiên! Thanh Di này ra tay cũng không nhẹ tí nào, nếu là theo hướng ban nãy Huyền Thiên Băng không né kịp thì chắc cũng đã đâm vào tim cô rồi cũng nên.
“ Xin.. Xin lỗi.. ” Lãnh Vân Hiên giọng hết sức nhỏ nhưng vẫn cầm cự được. Riêng hành động lao về phía trước che chắn cho Huyền Thiên Băng thì cậu quả thật là làm mà không suy nghĩ, kiểu tay nhanh hơn não. Chưa kịp quan sát liền lao đến, có lẽ đây là phản ứng của một người khi thấy người quan trọng của mình bị thương!
“ Còn cô! Chán sống rồi phải không? Đừng tưởng có một hai người che chở thì liền tự ý làm càng với tôi! ” Huyền Thiên Băng ngay lập tức quay sang nói đến Thanh Di, tay liền lấy ra một khẩu FS\-1606.
“ Muốn chết. ” Huyền Thiên Băng chuẩn bị bóp còi, Thanh Di run đến chết đi sống lại..
“ Dừng tay! ” Hàn Tử Mặc đột nhiên bước đến theo sau là Triệu Việt Tân.
Thanh Di thấy Hàn Tử Mặc như vị cứu tinh, ả nhanh chóng chạy về phía sau Hàn Tử Mặc nhưng rất tiếc lại bị Huyền Thiên Băng cản lại, chân đá mạnh vào khớp xương ả khiến ả đâu chết khiếp.
“ Dừng tay sao? Tôi cho anh nói lại lần nữa. ” Huyền Thiên Băng không có nhiều kiên nhẫn với cả cô cũng chẳng thích dây dưa, một là giải quyết sạch sẽ trong ngày hôm nay hai là không cần giải quyết nữa!
“ Băng.. Anh... ” Hàn Tử Mặc đột nhiên lại không biết nói gì khi đối mặt với Huyền Thiên Băng, nhưng đây chính là người mà hắn ngày nhớ đêm mong.. Cớ sao lại gặp nhau trong tình cảnh trớ trêu này..?
“ Chúng tôi không cho phép cô đụng vào Thanh Di! Các người chỉ toàn biết ức hiếp người con gái chân yếu tay mềm như cô ấy thôi sao? ” Triệu Việt Tân liền đáp lại.
“ Ha. Chân yếu tay mềm? Đang nói ai vậy? Cô ta sao? Chân yếu tay mềm mà đâm người khác không run tay? Đùa tôi hả? Nhìn xem việc mà cô ta đã làm đi! ” Huyền Thiên Băng chỉ tay về phía Lãnh Vân Hiên đang đứng dựa vào một góc tường, với sức chịu đựng được tôi luyện của Lãnh Vân Hiên thì chờ đợi không thành vấn đề, duy chỉ có là sức đang dần yếu hơn một chút thôi.
“ Thanh Di.. ? Có thật không? ” Triệu Việt Tân vẫn nghi ngờ hỏi lại, riêng Hàn Tử Mặc thì hoàn toàn tin tưởng vì hắn biết Huyền Thiên Băng chẳng thể nào rỗi hơi đến mức đi nói dối, vấn đề ở đây là tại sao Thanh Di lại làm thế?
Huyền Thiên Băng hít một hơi thật sâu như lấy lại bình tĩnh.
“ Tin hay không thì tùy. Hàn Tử Mặc, tôi hỏi anh một câu. Hôm nay anh có cho tôi giết cô ta không? ” Huyền Thiên Băng hỏi hết sức nhẹ nhàng, nếu là người khác cô sẽ trực tiếp giết mà không nói gì nhưng đây có lẽ... Là sự nhún nhường cuối cùng Huyền Thiên Băng dành cho người cô yêu.
“ Băng.. Anh.. Anh sẽ bồi thường cho em.. ” Hàn Tử Mặc ngập ngừng nói..
“ Động đến người của tôi mà bồi thường là xong à? Dễ dàng vậy ư? Được thôi, theo ý anh. Sau này tôi có việc gì từ quý cô Thanh Di gây ra, tất cả tôi đều quy hết về cho anh! Tạm biệt! Chúng ta đừng bao giờ gặp nhau nữa, cứ như người dưng là tốt nhất. ” Huyền Thiên Băng mỉm cười, nụ cười đau lòng nhất trong cuộc đời cô.. Cô đã nghe được câu trả lời rồi.. Bây giờ đều cần thiết là đưa Lãnh Vân Hiên đến bệnh viện, thiết nghĩ cậu cũng không trụ được lâu nữa đâu.
Vừa nói Huyền Thiên Băng liền bước đến đưa Lãnh Vân Hiên ra khỏi biệt thự, Lãnh Vân Hiên nãy giờ đứng xem coi như cũng hiểu đôi chút đi. Tóm lại.. Cậu cảm thấy Huyền Thiên Băng lại có chút đáng thương.. Nhưng cũng đồng cảm với người đàn ông kia \(Hàn Tử Mặc\)... Là đàn ông với nhau, Lãnh Vân Hiên biết người đàn ông kia chính xác là không biết nên làm gì cho phải. Thôi vậy, cứ thuận theo tự nhiên đi.
Huyền Thiên Băng rất nhanh đã đưa Lãnh Vân Hiên đến bệnh viện, cậu được đưa vào phòng phẫu thuật để khâu vá vết thương vì quá sâu, tất nhiên nó cũng không quá ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu. Chỉ là đôi khi sẽ đau nhứt một chút thôi.
“ A..a..a.. Đau.. Chị định giết tôi à? ” Lãnh Vân Hiên hét to hét nhỏ, Huyền Thiên Băng bực dọc mắng: “ Có im ngay không? Giỏi thì che chắn thêm lần nữa đi. Làm việc không biết suy nghĩ à? Tôi không biết tự né đi sao? ”
“ Tôi.. Chẳng phải vì không muốn chị bị thương à? ” Lãnh Vân Hiên uất ức nói..
“ Cậu..! Được, tôi không chấp. Nghỉ ngơi đi! Báo với đồng chí Lãnh là thiếu soái Diệp đã biết việc này. Đang chờ đồng chí bị xử đây, tạm biệt. Dưỡng thương tốt nhá! ” Huyền Thiên Băng lại một lần nữa động chạm đến điểm yếu của Lãnh Vân Hiên, Diệp Song biết vụ này thì có chết cậu không cơ chứ? Thôi toang rồi!