“ Tôi.. ” Triệu Việt Tân đang định nói thì Thanh Di đã được đưa đến. Thanh Di cười vui vẻ và không biết được chuyện gì sắp ập đến.
\[…\] 15 phút trước.
Hắc Ninh, cánh tay phải của Hàn Tử Mặc, phải nói là người này rất quan trọng trong việc củng cố sức mạnh của hắn.
“ Thanh Di, mời cô đi theo tôi một chuyến. Lão đại muốn gặp cô. ” Hắc Ninh bước đến, thẳng thắn nói.
“ Gì, gì chứ? Được, tôi đi thay đồ, trang điểm đã! ” Thanh Di đang thầm vui mừng, nghĩ rằng Hàn Tử Mặc lệnh cho Hắc Ninh đến đón cô chính là bởi vì cô rất quan trọng!
“ Không cần, chỉ cần đi theo tôi là được. ” Hắc Ninh không thuận theo Thanh Di, kéo cô ra khỏi biệt thự rồi quăng mạnh lên xe chở đi, một chút khách khí cũng không có. Suốt cả chặn đường Thanh Di không ngừng mắng chửi Hắc Ninh nhưng anh hoàn toàn nghe không lọt tai, vì thế chẳng có gì đáng ngại cả.
\[…\] Thần Tử.
“ Mặc, kêu người ta đến sao lại không nói gì a~. ” Thanh Di bước gần đến Hàn Tử Mặc, nhìn thấy Triệu Việt Tân ngồi khụy một góc liền có chút hoài nghi.
“ Im đi, đừng gọi tôi như vậy. Rất, mắc, ói! ” Hàn Tử Mặc dùng lời lẽ nặng nhất để đáp lại, không có vẻ gì là nhân nhượng. Ngay lập tức Hắc Ninh kéo Thanh Di tránh xa ra khỏi Hàn Tử Mặc.
Lúc này Thanh Di vẫn ngơ ngác không hiểu rõ vấn đề, Killian bước đến giật lấy những tờ giấy trên tay Triệu Việt Tân, quăng sang trước mắt Thanh Di. Cô ta nhanh chóng lật xem từng tờ một, càng xem càng run rẩy, Thanh Di liền hết cách, cô ta liền xé hết những tờ giấy ấy.
“ Mặc, Mặc! Anh phải tin tưởng em, em không hề làm những việc này mà Mặc.. Làm ơn hãy tin.. ” Thanh Di nhanh chóng bò đến chỗ Hàn Tử Mặc, bày ra vẻ đáng thương.
Thanh Di chưa nói hết thì Hàn Tử Mặc đã cắt ngang: “ Đừng gọi tên tôi, cô không xứng. ”
Killian bước đến nhặt những mảnh giấy vụn lên, nói: “ Sự thật phơi bày, trắng đen đã rõ. Thanh Di, cô còn gì để nói nữa không? ”
“ Không, đây không phải sự thật! Việt Tân, Việt Tân anh phải tin em. Em không có làm mà, mọi người, mọi người phải tin em chứ? Em là người mà mọi người yêu thương nhất mà! ” Thanh Di tiến tới chỗ Triệu Việt Tân, luôn miệng giải thích.
Nhưng Triệu Việt Tân không đáp, cảm thấy hết sức thất vọng về Thanh Di. Hóa ra bao lâu nay Triệu Việt Tân anh đều không biết được bản chất thật của Thanh Di. Thật buồn cười!
“ Đến nước này rồi mà còn giảo biện? Xem ra là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà! ” Killian bực tức thay cho Hàn Tử Mặc, sao trên đời này lại có người mặt dày như thế chứ? Bằng chứng đặt ra trước mắt đó mà vẫn luôn miệng phủ nhận.
“ Đưa đi, giam vào ngục tối. Dùng nhiều cách hành hạ khác nhau để cho cô ta cảm nhận. Không được để cô ta chết, tôi muốn đích thân xử lý. ” Hàn Tử Mặc gằn từng chữ một, nếu không phải tại Thanh Di, Huyền Thiên Băng cùng hắn sẽ không cãi nhau, sẽ không vì thế mà thành ra bây giờ.
Hắc Ninh vừa nghe lệnh của Hàn Tử Mặc, liền nhanh chóng tiến đến lôi Thanh Di ra khỏi cửa, Thanh Di vẫn vùng vẫy liên tục, miệng không ngừng van xin lẫn mắng mỏ.
“ Hàn Tử Mặc, Triệu Việt Tân, anh tôi đã cứu các người, các người như thế chính là vô ơn! Tôi không cam tâm, anh tôi chắc chắn cũng sẽ rất hận các người! Cho dù tôi có giết Huyền Thiên Băng đi chăng nữa các người cũng không thể làm vậy với tôi! ” Thanh Di lấy cớ mắng chửi, lôi Thanh Huy ra làm tấm khiên.
“ Dừng lại. ” Hàn Tử Mặc trầm giọng, Hắc Ninh liền đứng lại theo lệnh của hắn, lúc này Thanh Di cười rạng rỡ, ngỡ là bản thân sắp được khoan hồng nhưng không ngờ đến Hàn Tử Mặc bước đến bóp chặt cổ cô.
“ Câm ngay! Tôi ngay bây giờ thật sự rất muốn bóp chết cô đấy, đừng khiêu khích sự nhẫn nại của tôi. Cô nên cảm thấy may mắn vì bản thân là em của Thanh Huy, tôi đã nhân nhượng cô rất nhiều lần, món nợ ân tình tôi cũng dần trả hết cho cô. Có thể Thanh Huy cứu tôi, nhưng chính cô đã giết đi nguồn sống của tôi. Cô đáng chết! ” Hàn Tử Mặc nở nụ cười khát máu, lộ vẻ chết chóc hiếm thấy.
Thanh Di run lên từng đợt, chân đứng không vững muốn khụy xuống.
“ Đừng lo lắng, tôi sẽ không giết cô, tôi chỉ muốn cô cảm nhận một chút việc sống không bằng chết là như thế nào! ” Hàn Tử Mặc tàn nhẫn buông tay, trên cổ Thanh Di in đậm dấu bàn tay của Hàn Tử Mặc, mơ hồ sắp tắt thở... Hàn Tử Mặc lau tay, Hắc Ninh đưa Thanh Di rời đi.
Triệu Việt Tân đau trong thầm lặng, chỉ vì sự ngu ngốc của bản thân mà đã gây ra biết bao nhiêu chuyện không ngờ đến..
“ Ha... Mắt của con người có 5.76 triệu pixel nhưng cuối cùng lại không thể nhìn thấu lòng người. ” Hàn Tử Mặc cười khổ, chỉ biết trong cơ thể hắn đang có một cơn đau vằng vặc không dứt, rồi hắn cười lớn, ngập vẻ đau thương..
“ Ra ngoài, ra ngoài hết cho tôi! ”
Killian cau mày, kéo theo Triệu Việt Tân rời khỏi phòng làm việc, nếu còn ở đây thêm phút giây nào nữa thì Killian sẽ chết mất. Hàn Tử Mặc tỏa ra khí chất lạnh lẽo khắp phòng, còn ở trong đấy chắc chắn sẽ run rẩy mà chết!