“ Có thể.. Mamy hiểu được nổi lòng của con.. ” Alice thấp giọng, có vẻ cô đã đi lệch hướng rồi. Muốn Holly trở nên cứng rắn hơn, Alice đã trở nên quá lạnh lùng và nghiêm khắc với cậu bé trong khi Holly còn quá nhỏ. Có vẻ như Alice đã dạy con sai cách rồi.
“ Không! Mamy không hiểu! ” Holly hét lớn, đẩy mạnh Alice ra khiến cô ngã về phía sau. Holly cảm thấy bản thân có chút quá đáng nhưng cậu hoàn toàn không có thái độ nhún nhường.
Dylan thấy Alice ngã liền tiến lại gần đỡ cô dậy, xong Alice lại nói với Dylan: “ Phiền anh ra ngoài đi, em với Holly cần phải giải quyết chút việc riêng với nhau. ”
Dylan nghe xong liền có chút không yên tâm vì mẹ con hai người này tính khí ngang ngược y như nhau, thật là khiến người ta không lo không được mà!
“ Làm gì thì làm, đừng đánh nhau là được. ” Dylan nhẹ nhàng nói rồi rời khỏi, dù sao đây cũng là việc gia đình. Cũng đã đến lúc giải quyết những vấn đề của bản thân rồi. Gia đình thì ai cũng có, dĩ nhiên xích mích giữa các thành viên với nhau là điều không thể tránh, quan trọng là làm như thế nào để họ có thể giải quyết trong êm xuôi thôi.
“ Holly! Ban nãy con lớn tiếng với ai vậy chứ? ” Alice gằn giọng, có vẻ cô đã chiều thằng nhóc này quá nên nó hư rồi?
“ Con không lớn tiếng với ai hết! ” Holly không muốn nói nữa, mẹ vốn không hiểu cậu muốn gì. Có nói cũng vô dụng, thà im lặng cho xong!
“ Nói dối! Ban nãy con dám nạt mẹ sao? Ai cho con cái lá gan để nạt nộ mẹ như vậy? ” Alice hôm nay nhất định phải dạy dỗ lại thằng bé Holly này mới được! Cô bỏ nó là cô sai, bây giờ cô đang sửa sai đây!
“ Còn không phải tại mẹ sao, mẹ không hiểu con, mẹ không biết con muốn gì và không muốn gì! Mẹ chưa từng quan tâm con, chưa từng! ” Holly như muốn nổi điên lên, bấy nhiêu ấm ức từ trước đến nay như bùng phát. Tất cả lời cậu nói bây giờ đều là từ những chuyện ấm ức đấy mà ra!
“ Holly! ” Alice cảm thấy Holly đang dần mất đi kiểm soát liền định trấn an cậu nhưng nói chưa được gì liền bị cắt ngang.
“ Không, mẹ im đi mẹ im đi! Con không muốn nghe bất cứ một điều gì từ mẹ nữa! Con không muốn nghe! Mẹ đừng nói gì nữa, con ghét mẹ! Mẹ không nghĩ cho con, mẹ cũng không đặt con vào trong lòng. Mẹ lúc nào cũng vô cảm, vô tâm và chưa từng nhìn lấy con dù chỉ một lần! ” Holly lùi về sau, lùi đến mức đầu cậu sắp đập vào bức tường kia thì Alice đã kịp dùng tay đỡ cho cậu. Holly liền mất khả năng kiềm chế, đầu liên tục đập mạnh vào tường nhưng đều bị Alice dùng tay đỡ lấy. Đến mức tay cô đỏ chót, không rõ có bị lệch xương hay không nhưng những ngón tay hoàn toàn không cử động được.
“ Ha, mẹ cũng ngu ngốc như con.. Cũng tự làm thương bản thân mình vì người khác! Như thế thì tại sao mẹ lại trách con cơ chứ?! ” Holly cảm thấy thật buồn cười, ban nãy bị mất ý thức là thật, tự đập đầu cũng là thật. Đều mà Holly bất ngờ chính là mẹ cậu đỡ cho cậu những cú va chạm vào tường kia. Phải chăng mẹ vẫn rất yêu thương Holly?
“ Holly..! ” Alice lại định nói thì bị Holly cướp lời một lần nữa.
“ Không, con biết rồi! Mẹ chỉ thương hại con thôi phải không? Nhìn bộ dạng của con bây giờ thật đáng ghét chứ nhỉ? Sao con không chết quách đi cho xong? Tại sao con lại phải sống mà không có ai yêu thương chứ? ” Holly cười nhạt, cậu còn quá nhỏ, hiểu được đạo lý đã là đáng khen rồi. Nhưng đôi khi những đạo lý đó lại khiến chúng ta có một suy nghĩ lệch lạc nhất là với một đứa trẻ chưa biết gì như Holly. Cậu luôn cảm thấy bản thân không nên sống và bây giờ suy nghĩ đó ngày một lấn át tâm trí cậu nhiều hơn. Nếu không ngăn chặn kịp thời, một ngày nào đó, Holly thật sự sẽ làm như những gì bản thân đã nghĩ!
“ Holly, Holly! Con bình tĩnh một chút... Mẹ xin lỗi mẹ xin lỗi, mẹ sai rồi. Con bình tĩnh một chút đi..! ” Alice ôm chặt lấy Holly mặc cho cậu vùng vẫy, nếu lần này Alice còn không ngăn cản, sợ là sau này Holly của cô sẽ bước vào giai đoạn trầm cảm mất thôi.
“ Buông ra, mẹ buông con ra! Mẹ không thương con yêu con thì mẹ hãy buông ra! Đừng để con hy vọng rồi lại thất vọng, con không có ba bên cạnh. Con chỉ còn có mẹ thôi, ngay cả mẹ cũng chẳng cần con thì con còn sống để làm gì chứ? Con không muốn trở thành gánh nặng cho mọi người! Con không muốn! ” Holly muốn rời xa vòng tay của Alice, nếu đã muốn cậu cô độc thì cậu sẽ làm quen từ bây giờ, nếu không sau này sẽ rất khó để thích nghi.. Một khi đã quen với yêu thương thì không thể sống một mình cô đơn được nữa.. Chỉ có thể cô đơn từ nhỏ đến lớn thì mới có thể an an ổn ổn sống qua ngày mà không buồn tủi thôi. Đây là điều duy nhất Holly cầu xin, cậu đã quá mệt mỏi khi phải giả vờ để có được sự chú ý từ mẹ.. Người Holly yêu thương nhất!