“ Được, tôi biết rồi. ” Hàn Tử Mặc đứng lên định rời đi thì bị Killian kéo lại.
“ Cậu định đi đâu thế? ” Killian cười cười, hỏi..
“ Tôi đi lấy khăn cho Băng, cô ấy sốt rồi. Cậu xem lại xem có phải là đã sốt rồi không? ” Hàn Tử Mặc hỏi lại Killian cho chắc vì dù sao Killian cũng là bác sĩ.
Killian sờ tay lên trán Huyền Thiên Băng rồi trả lời lại: “ Ừ, quả thật là sốt rồi, đem ra chiên trứng còn được, nóng quá mà. Nóng y như cái tính của cậu vậy á đồ cục xúc. ”
“ Vậy được, tôi đi lấy khăn mát cho, cả miếng dán hạ nhiệt nữa. ” Hàn Tử Mặc đứng dậy đi thì lại bị Killian kéo một lần nữa.
“ Làm sao? Buông ra. ” Hàn Tử Mặc nói không nhân những, còn đang định hất tay Killian ra thì Killian đã tự động buông tay rồi.
“ Tôi là bác sĩ, bệnh nhân của tôi tôi tự lo, không cần cậu lo đâu. ” Killian cười gượng, trốn khỏi đây nghĩ kế lâu dài trước đã..
“ ... ” Hàn Tử Mặc nhìn Killian, thấy cậu ta có vẻ lo sợ, có vấn đề! Chắc chắn có vấn đề!
“ Không cần, tôi tự đi được. ” Hàn Tử Mặc nói rồi rời đi không để Killian có cơ hội cản trở.
Killian ôm đầu, giờ biết phải làm sao đây? Trời ơi chị dâu ơi là chị dâu! Chị lăn lộn ở bên ngoài làm bao nhiêu việc vậy chứ? Giờ tôi biết phải ăn nói với tên ma vương kia như thế nào đây?
Một lúc sau thì Hàn Tử Mặc cũng trở lại mang theo một chậu nước ấm cùng một chiếc khăn, có cả miếng hạ nhiệt. Hàn Tử Mặc bước lại dán cho Huyền Thiên Băng một miếng hạ nhiệt lên trên trán, dùng khăn ấm vắt khô rồi lâu lên mặt Huyền Thiên Băng. Xong lại nhìn Killian, bởi hắn định lau cơ thể cô mà..
“ Cậu còn ở đây làm gì? Không đi kê thuốc đi? Chờ tôi đuổi à? ” Hàn Tử Mặc tỏ vẻ không vui, để người khác nhìn thấy cơ thể cô hả? Nghĩ tới thôi là máu lên đến não rồi.
Killian nghe xong thì thấy, thôi rồi thôi rồi, anh sắp tiêu tùng rồi.. Hàn Tử Mặc ghét ai chạm vào cơ thể Huyền Thiên Băng... Nghĩ tới thôi mà sát khí đã dày đặc vậy rồi.. Chuyện này là thật thì liệu Hàn Tử Mặc có bị nổ tung không nhỉ?
“ Hàn Tử Mặc, thật ra vẫn còn một việc nữa.. Tôi chưa nói cho cậu biết, nói đúng hơn là tôi không dám nói cho cậu biết.. ” Killian nói rồi lại ngưng, nên nói tiếp hay là đánh bài chuồn đây?
“ Nói, chỉ cần cậu chạy ra khỏi của tôi liền đuổi theo đánh gãy chân cậu. Rỗi quá mà? Tự chữa chân mình đi rồi sẽ không còn rảnh nữa. ” Hàn Tử Mặc buông lời uy hiếp, hôm nay Killian bị gì rồi! Nói nhiều, chậm chạp, ấp a ấp úng, quá mờ ám!
“ Cậu đừng có mà bắt bài trước chứ? ” Killian bực tức nói, nói ra mà Hàn Tử Mặc không điên lên thì Killian cũng đâu cần phải khó khăn như này.
“ Hừ, rốt cuộc là việc quỷ gì? Nói lẹ rồi lăn đi. ” Hàn Tử Mặc hừ lạnh, hắn còn phải lau mình, nấu ăn cho cô nữa. Thời gian đã gấp rút lắm rồi, dù sao cô thành ra vầy cũng có một phần lỗi của hắn.
Killian hít sâu một hơi, nói thôi! Dù sao nói xong rồi vọt lẹ cũng được, hy vọng chạy kịp!
“ Thật ra vẫn còn một nguyên nhân khiến Huyền Thiên Băng thành ra vầy nữa... Cô ấy đã sinh con.. Hơn nữa không phải là sinh một đứa mà là hai đứa.. Thời gian không rõ nhưng có vẻ là sau khi rời xa cậu. Nói chung việc sinh con đã để lại cho cô ấy di chứng rất nặng nề về sức khỏe, hơn nữa nhìn sơ qua thì có vẻ có chịu chứng khó sinh. Chưa kể đến cô ấy sinh thường, sinh thường để lại áp lực tâm lý rất lớn cho mẹ... Nói chung, tôi cũng không rõ như thế nào nhưng tôi có thể khẳng định rằng cơ thể của cô ấy yếu đi cũng một phần là do sinh đẻ. ” Killian nói, giọng không khỏi run rẩy, nhìn sắc mặt của Hàn Tử Mặc xem.. Chết mất!
“ Cậu đừng nhìn tôi như vậy, việc này cũng không phải do tôi đâu, tôi chỉ chẩn đoán mà thôi! Hơn nữa tôi cũng không biết ba của đứa bé là ai đâu, năng lực có hạn đấy! Đến đứa bé tôi còn chưa gặp thì nói gì đến ba đứa bé. Cậu đừng có chưng bản mặt như vậy ra với tôi nha, nhìn vậy thôi chứ tôi sợ chết lắm ấy. ” Killian nói rồi liền lùi ra sát cánh cửa, định chuồn thì nghe giọng của Hàn Tử Mặc.
“ Đi kê thuốc đi, mời một chuyên gia dinh dưỡng tới đây. Không được rời khỏi đây cho đến khi Huyền Thiên Băng khỏi bệnh. ” Hàn Tử Mặc lạnh giọng, toàn thân đều không thể kiềm chế được, hắn cảm thấy Huyền Thiên Băng ngất là một điều rất tốt. Ít nhất hắn cũng nhịn mà không làm ra đều sai trái với cô. Killian rời đi trong tâm trạng thấp thỏm.
“ Huyền Thiên Băng ơi là Huyền Thiên Băng, trước đây tôi không biết em có thai, em hận tôi đến nỗi đã đem nó đi phá. Dĩ nhiên tôi tức điên lên, nhưng tôi có thể hiểu. Còn bây giờ tôi lấy cái gì trấn an bản thân đây? Em sinh con cho người khác? Còn ảnh hưởng đến sức khỏe của bản thân? Hỏi tôi làm sao mà không tức giận đây? Người phụ nữ của mình rời xa mình 6 năm liền có con với kẻ khác rồi? Tôi không tức giận mới là bất thường! ”