“ Cút đi, tôi bảo anh cút đi nãy giờ bao nhiêu lần rồi hả? Rốt cuộc anh có nghe tôi nói không? ” Huyền Thiên Băng hét lên, Hàn Tử Mặc mà còn ở đây nữa cô sẽ phát điên mất!
“ Em bình tĩnh một chút đi, thừa nhận đi, chỉ cần em thừa nhận bản thân chính là Huyền Thiên Băng tôi liền rời đi. ” Hàn Tử Mặc nói mà không suy nghĩ, hắn chỉ cần cô thừa nhận thôi là đủ, những việc khác từ từ tính sau. Dù sao thời gian cũng còn dài, hắn không tin không thể đem Huyền Thiên Băng của trước kia trở lại.
“ Đúng, tôi chính là Huyền Thiên Băng! Thì sao hả? Chuyện này chẳng còn gì quan trọng hết! ” Huyền Thiên Băng bực tức nói, đẩy mạnh Hàn Tử Mặc ra, tay cô rất đau, nhưng tim còn đau hơn.
“ Huyền Thiên Băng... ” Hàn Tử Mặc bị đẩy ra thành giường, cột sống đập mạnh vào giường. Cảm giác đau thấu xương vẫn không đánh lại lòng đau như cắt. Một người từng thương nhiều thế.. Rồi lại hóa người dưng..?
“ Không kêu gì hết! Thừa nhận cũng đã thừa nhận rồi. Nói cũng đã nói đủ rồi, anh mau cút khỏi đây đi, tôi hoàn toàn không muốn nhìn thấy anh! ” Huyền Thiên Băng cầm lấy cái gối quăng thẳng vào mặt Hàn Tử Mặc, tay cầm gì quơ nấy.
“ ... ” Hàn Tử Mặc đứng dậy, phủi tay rời đi.
Huyền Thiên Băng ở lại với một căn phòng trống không chút ấm áp. Cô không biết những việc bản thân đang làm là đúng hay sai nhưng cô chắc chắn rằng đây là điều cô muốn làm ngay bây giờ.
“ ... ” Huyền Thiên Băng bất lực dựa vào tường, ngay lúc này cô lại nhớ đến những việc đã xảy ra lúc trước... Những việc vui lại không thể lấn át những chuyện buồn.. Thật trớ trêu làm sao.
Một lúc lâu sau, Huyền Thiên Băng lại cảm thấy cả người nóng lên không thể tả, còn hơn cảm giác ban nãy cô phải chịu. Quằn quại 10 phút đồng hồ, cơn nóng vẫn không dịu, cả người như có chi chít vết kim đâm vào vừa đau vừa ngứa vừa khó chịu. Cảm giác không thể nào tả nổi, cơ thể này như không phải của cô vậy, tự động uốn éo...
\*Cạch\* Tiếng cửa mở ra, Hàn Tử Mặc đứng dựa vào thành cửa, nhếch mép.
“ Cảm giác rất khó chịu phải không? ” Hàn Tử Mặc bước tới chỗ Huyền Thiên Băng đang khó chịu. Tay lại di chuyển từ cằm xuống ngực.
“ Ưm.. ” Huyền Thiên Băng lại cảm thấy phi thường thoải mái khi bị Hàn Tử Mặc đụng chạm, cơ thể không tự chủ mà bám vào hắn.
“ Cảm thấy rất thoải mái, đúng chứ? ” Hàn Tử Mặc ngồi cạnh Huyền Thiên Băng, tay di chuyển thỏa mãn cô.
“ Ưm.. ” Huyền Thiên Băng không tự chủ mà ôm lấy Hàn Tử Mặc, cô không biết bản thân đang làm gì. Cũng không biết người trước mặt mình là ai, cô chỉ biết người trước mặt mình chính là đàn ông. Không hiểu sao Huyền Thiên Băng lại không kìm chế được bản thân mà làm loạn, cô chỉ mơ hồ làm theo bản năng. Cô không biết mình nên hay không nên mà chỉ biết cô đang thèm khát cái gọi là tình dục...
“ Ưm.. ” Huyền Thiên Băng khó chịu hôn lên môi Hàn Tử Mặc, hôn sâu, giữa môi của hai người lại xuất hiện một sợi chỉ bạc. Cô cúi xuống cởi thắt lưng Hàn Tử Mặc ra, cởi toàn bộ những gì vướng víu trên người hắn. Dĩ nhiên hạ bộ của Hàn Tử Mặc đã hoàn toàn \*\*\*\*\* \*\*\*\*. Nhưng hắn muốn Huyền Thiên Băng chủ động về mọi mặt.
“ Sao lại ngừng rồi? Không muốn nữa sao? ” Hàn Tử Mặc hỏi khi thấy Huyền Thiên Băng ngưng lại, hóa ra, cô ngừng lại để cởi bỏ những thứ vướng bận trên cơ thể cô. Không chừa một món, dần dần cả hai người đều không mảnh vãi che thân.
Hàn Tử Mặc nuốt nước bọt, sự kiên nhẫn dần cạn kiệt trước sự lúng túng của Huyền Thiên Băng. Hoàn toàn không chịu nổi nữa đè mạnh cô xuống.
“ Ưm.. Nóng, nóng quá.. ” Huyền Thiên Băng cực quậy, chân đạp tứ tung, toàn thân khó chịu, trên người không chút gì che thân nhưng vẫn thấy rất nóng.. Nóng từ bên trong, ngứa ngáy khó chịu phía bên dưới...
Hàn Tử Mặc khó chịu, đưa tay sờ loạn, xong lại để một ngón xuống phía nơi bí mật của Huyền Thiên Băng, không chần chừ mà đưa tay vào nới lỏng. Một ngón.. Hai ngón.. Bên trong cô vẫn rất khít, có cảm giác nó còn khít hơn cả lần đầu. Điều này khiến Hàn Tử Mặc rất vui vì có khả năng cô đã không làm tình với ai trong một khoảng thời gian dài.
Hàn Tử Mặc cúi xuống hôn cô, trong khi Huyền Thiên Băng vẫn giãy giụa khó chịu thì Hàn Tử Mặc đã giữ chặt cô lại.
“ Ưm.. Ư, nóng.. Khó chịu quá.. ” Huyền Thiên Băng vẫn không định hình được Hàn Tử Mặc đang làm gì, cô chỉ biết bàn tay của hắn đang di chuyển tứ tung trên cơ thể cô. Tay còn lại lại để phía dưới hạ bộ khiến Huyền Thiên Băng đau sướng xen ngang.
“ Hự, tôi không chờ được nữa. ” Hàn Tử Mặc dần mất kiên nhẫn, nghĩ rằng nới lỏng nãy giờ đã là đủ lắm rồi... Liền không chút nhân nhượng mà đâm thẳng vào nơi tuyệt mật của Huyền Thiên Băng. Trong khi cô không phòng thủ thì đã bị Hàn Tử Mặc tiến vào khuấy động.. Cảm giác lúc đầu đau rát lúc sau sung sướng đến không thể tả, cơ thể dường như không nóng như lúc trước nữa. Một cảm giác dễ chịu đến khó tả, không còn một chút cảm giác ngứa ngáy hay khó chịu. Thay vào đó là sự sung sướng, tay Hàn Tử Mặc vẫn di chuyển trên cơ thể cô, môi cũng không yên phận mà để lại rất nhiều dấu hôn. Phía dưới lại càng kịch liệt hơn nữa, tốc độ rất nhanh, Hàn Tử Mặc vẫn không quên điểm nhạy cảm của cô, chủ yếu thúc mạnh vào đó khiến Huyền Thiên Băng đạt đến cao trào.