Con robot phẳng như bức tường kia lại đột ngột quay sang, nó không còn phẳng nữa, từng bộ phận lại đang kết nối nhau. Có tay có chân có đầu, trông nó càng giống một con robot thật thụ. Thật sự đoán không ra cái mà cô dựa nãy giờ lại chính là một con robot, còn cái mà cô nghĩ là robot chắc có lẽ chỉ để trưng cho đẹp mắt thôi quá. Những con robot đứng và ngồi ở phía xa kia, đừng nói tất cả đều là giả hết nhé?
“ Càng lúc tôi càng mất niềm tin với cái thế giới này. ” Huyền Thiên Băng thở dài, thật thật giả giả, cô là người, không phải cái gì cô cũng biết, càng không có khả năng phân biệt được cái nào thật cái nào giả. Thật giả lẫn lộn thì chỉ có hên xui may rủi mà đoán thôi. Nói không dựa vào may mắn, dựa vào thực lực chứ thực tế không thể phán đoán chính xác được, cũng là tính phần trăm mà đoán thôi. Chẳng khác may rủi là bao.
Hàn Tử Mặc nghe Huyền Thiên Băng nói vậy, rất tranh thủ bắt lấy cơ hội biểu thị tâm ý của bản thân hắn: “ Đúng vậy, mất niềm tin với cả thế giới, chỉ cần tin tôi thôi. ”
Huyền Thiên Băng cười trừ, Hàn Tử Mặc tưởng đã làm cô cảm động, làm lành các kiểu con đà điểu thì ngay câu kế tiếp lại bị tạt cho một gáo nước lạnh: “ Chính anh, mới là người tôi không nên tin tưởng nhất trên thế giới này. ”
“ Cho dù có giận tôi.. Thì em cũng đừng nói nặng lời đến vậy chứ. Em không sợ tôi sẽ buồn tủi, sẽ tổn thương à... ” Hàn Tử Mặc giọng chùng xuống, bộ dáng vừa đáng thương vừa yếu đuối. Chẳng khác gì một loài động vật nhỏ vô hại khiến người ta phải mềm lòng.
“ Tôi không sợ, anh buồn tôi lại càng vui. ” Huyền Thiên Băng ngoài lạnh trong nóng, miệng thì nói không nhưng trong lòng lại kêu có. Cô sẽ không nói ra, những gì đã giữ trong lòng thì nó sẽ mãi mãi ở trong lòng. Huyền Thiên Băng quá dễ mềm lòng, mặc dù bản thân đã tự nhủ không được tha thứ nhưng mỗi khi nhìn thấy bộ dáng yếu đuối của Hàn Tử Mặc cô chắc chắn sẽ đồng ý hắn vô điều kiện. Từ khi quen hắn trong cô dường như đã hình thành một bản năng đó là không thể từ chối Hàn Tử Mặc. Cũng không thể hận hắn lại càng không thể yêu hắn... Ha, tình yêu...! Thật xa vời?
Hàn Tử Mặc nghe Huyền Thiên Băng liền thấy mất mát, biết rõ cô mạnh miệng nhưng quả thật bản thân hắn vẫn không thể kiềm chế được mà đau lòng. Trái tim này, ở đây, đã sắp không nghe lời chủ nữa rồi.. Hàn Tử Mặc sợ, sợ một ngày bản thân không còn đủ kiên nhẫn nữa.. Sẽ làm điều sai trái với cô.. Sẽ bắt ép cô... Hắn rất sợ điều ấy sẽ xảy đến, bởi như vậy Huyền Thiên Băng sẽ càng ghét hắn hơn.. Chỉ nghĩ đến thôi mà con tim như vỡ vụn rồi, nếu thật sự có ngày ấy, Hàn Tử Mặc vẫn mong cô một dao đâm chết hắn, một súng tiễn hắn đi. Như vậy sẽ không ai có thể trói buộc cô nữa, hắn lại càng yên lòng hơn...
Trong lúc cả hai người đều đang chìm trong suy nghĩ của bản thân thì những con robot kia dường như không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa. Nó bắt đầu cử động, từng hành động đều nhắm vào Hàn Tử Mặc là chính. Dường như nó không dám động đến Huyền Thiên Băng...
Vết thương của cô đột nhiên lại dở chứng đau điếng... Một cảm giác đau đớn lại ập đến, Huyền Thiên Băng khụy xuống, ôm chặt cánh tay trái của bản thân. Ngay lập tức Hàn Tử Mặc né xa cô ra, dụ đám robot rời đi. Huyền Thiên Băng lúc này tầm nhìn dần mờ nhạt, tâm trí mơ hồ.
Hàn Tử Mặc chạy khỏi là bởi sợ liên lụy đến Huyền Thiên Băng, hiện cô còn đang bị thương, không thể gượng ép. Nếu thật sự đến đường cùng, Hàn Tử Mặc sẽ tự tay giết Huyền Thiên Băng. Hoặc là cùng chết, hoặc là cô giết hắn chết!
Hàn Tử Mặc bị bao vây bởi những con robot khổng lồ, giờ thì lại chẳng biết đánh làm sao đánh như nào để thắng nữa.
Đột nhiên, Hàn Tử Mặc lại nghĩ ra một cách. Nếu nó là robot vậy chắc chắn phải có công tắc chứ? Vậy là chỉ cần tìm rồi tắt nó đi là được rồi, vấn đề ở đây là phải tìm, con robot này khá to, xem ra lại phải tốn không ít sức rồi.
Hàn Tử Mặc hít một hơi, rất thuần thục mà di chuyển, hắn nhảy thật cao lên các bộ phận vai, đầu, lưng của con robot để xem xét từ trên xuống dưới nhưng lại không nhận được kết quả mong muốn. Hoàn toàn không thấy một cái công tắc nào cả. Trong phút chốc lơ là, Hàn Tử Mặc đã bị một con robot vật xuống và đạp mạnh lên cơ thể hắn. Toàn thân Hàn Tử Mặc lần đầu tiên cảm nhận sự đau đớn của cơ thể, cứ như hai mươi xương sườn đang gãy cùng một lúc vậy.
Hàn Tử Mặc rất đau đớn nhưng hắn cố kiềm chế, cố gắng bật lên nhưng không thể, dường như có hai ngọn núi đang đè lên hắn. Các xương sườn của hắn như muốn gãy nhưng nó không hề gãy, nó chỉ gây ra một cơn đau không thể nào tả nỗi. Còn hơn cả khi trúng độc, Hàn Tử Mặc nhịn, gắng chịu cơn đau chết người này.