4 giờ trôi qua, Huyền Thiên Băng đang trên máy bay để bay về thành phố A có chút việc, sau đó cô sẽ có một dự định mới. Mà dự định này của Huyền Thiên Băng, có một mong ước rằng, sẽ không bao giờ gặp lại Hàn Tử Mặc nữa.
Holly nhìn mẹ mình rầu rĩ dựa đầu ngoài cửa kính với đôi mắt sầu lo thì không khỏi tự trách. Mặc dù biết rõ làm vậy mẹ sẽ buồn nhưng Holly thật sự phải làm, nếu không làm thế hai người này sẽ không bao giờ có thể bỏ đi cái khúc mắc trong lòng. Hơn nữa Holly biết mẹ không hề thích Holly làm vậy nhưng cũng không mắng cậu bé một chút gì là bởi vì Huyền Thiên Băng thật sự không muốn.
Huyền Thiên Băng rất mệt mỏi, dựa vào ghế gắng nhắm mắt. Holly liền nghĩ ra một cách, định bước xuống ngồi cạnh mẹ nhưng lại bị cô ngăn cản.
“ Ngồi im. ” Huyền Thiên Băng có hơi lớn tiếng lúc này Holly có chút lo lắng sợ mẹ đã giận mình rồi...
“ Máy bay vẫn đang bay đấy, con muốn làm gì thì đợi hạ cánh đi. ” Giọng điệu mặc dù không dịu hơn ban nãy bao nhiêu nhưng cũng khiến Holly vui vẻ và cảm thấy ấm áp. Mamy chỉ lo cho cậu thôi, không hề có ý giận dỗi hay không muốn cậu đến gần!
Thấy mẹ không giận mình, Holly liền không chần chừ mà nói: “ Mamy, mamy có muốn đi du lịch không? ”
Huyền Thiên Băng không đáp, là câu hỏi của cậu quá ngây ngô, đi du lịch sao? Có thể đi đâu chứ?Đi đến nơi nào mà thật sự không bị Hàn Tử Mặc phát hiện chứ?
“ Chúng ta sẽ đi du lịch khắp thế giới, nhưng đặc biệt là sẽ không đi đến những nơi quyền quý hay cao sang, chúng ta sẽ đến nơi thấp kém nhất để chơi. Mamy, mamy thấy có được không? ” Holly cười rõ tươi, tự cảm thấy ý kiến của mình rất hay!
Huyền Thiên Băng nghe xong cũng thấy khá khẩm hơn một chút, nhận thấy suy nghĩ của trẻ con thật ngây ngô. Cho dù Holly chín chắn hơn những đứa trẻ khác thì vẫn chỉ là con nít mà thôi. Nếu thật sự đi đến nơi thấp kém nhất của mỗi quốc gia, nó không chỉ là nơi thấp hèn mà còn là nơi nguy hiểm dễ xảy ra rủi ro nhất. Tất cả phần tử khủng bố chạy trốn khỏi thế giới, khỏi sự truy lùng của quốc tế đều trốn tới những nơi thế này. Liệu có ở nổi không?
“ Holly, con thật sự ở đấy được sao? ” Huyền Thiên Băng nói, với cô thì không việc gì, dù gì cũng là từ nơi thấp kém nhất đi lên, đã từng ở nhưng với bây giờ mà nói thì cũng có chút trở ngại. Từ lúc Huyền Thiên Băng quen với việc dưới một người trên vạn người mà bây giờ lại giống thấp kém thì cũng có chút không quen. Tại vì hiện tại cô sợ bẩn, cô nóng tính, cô ghét bỏ sự giả dối, cô đã khác trước rồi, sẽ không bao dung nữa.
Holly suy nghĩ lại, cảm nhận được sự khó khăn của câu nói mình vừa thốt ra rồi! Ngồi ráng nghĩ ra một cái gì đó hay hơn.
\[…\]
4 giờ cũng đã qua, tác dụng của thuốc mê dần mất hiệu quả, Vũ cũng dần tỉnh lại. Cơn đau cũng rất ít, là vì Quỷ Y đã canh giờ mà tiêm thuốc tê cho cậu. Dù đã tỉnh lại nhưng thần trí vẫn chưa tỉnh táo, khoảng 15 phút sau Vũ mới nhận thức được.
“ Mọi người có sao không vậy? ” Điều đầu tiên khi tỉnh lại mà Vũ suy nghĩ là nhớ đến Huyền Thiên Băng, cô có bị gì không?
Quỷ Y khi nghe câu hỏi này thì rất muốn cười thật to nhưng chung quy cũng không thể chế nhạo người bệnh được. Thật mất lịch sự quá đi chứ.
“ Tất cả đều không sao, chỉ có cậu là có sao. ”
Vũ nghe xong liền thấy câu hỏi của bản thân quá buồn cười, hỏi mọi người có sao không trong khi đó lại chỉ mỗi mình có sao. Không hiểu kiểu gì...
“ Khụ, ừ. Không sao là tốt. ”
Quỷ Y nhìn Vũ giả vờ mà cảm thấy thích thú, cũng lâu rồi không thấy Vũ bối rối như vậy.
“ Được rồi, không cần lúng túng, đều là người nhà cả mà. Nghỉ ngơi đi, một chút tôi lại khám lại vết thương của cậu. ”
Vũ đột nhiên lại cảm thấy lạnh sống lưng. Vũ vẫn nhớ như in cái hồi thơ dại cá cược với Quỷ Y, bị đem ra thí nghiệm với vô vàn loại thuốc kỳ lạ. Vẫn may trời xanh thương xót làm sao cho sống qua 7 ngày đó ấy chứ. Đến tận bây giờ vẫn còn ám ảnh, quá đáng sợ! Mỗi lần vô phòng thí nghiệm thì Quỷ Y nhìn cứ như một con Quỷ thật thụ ấy, nhớ đến là rợn cả tóc gáy lên, nỗi hết cả da gà.
“ Quỷ Y, không cần phải xem lại đâu, thật ra tôi cũng không còn đau bao nhiêu hết. Tôi hiện đang có công việc bên Pháp, bây giờ phải lập tức bay sang đấy ngay cho kịp. Nếu không sẽ lỡ giờ lỡ cả việc. ”
Quỷ Y nhìn Vũ, rồi lại ngẫm một lúc. Chốc chốc lại nói: “ Không được, thuốc vẫn chưa điều chế xong, cậu không được phép rời khỏi đây. ”
“ Không cần đâu, hiện tại tôi thật sự không hề thấy đau, chắc chỉ là vết thương nhỏ, sẽ không có ảnh hưởng gì lớn đâu. ” Vũ mỉm cười cho qua chuyện, mong mau mau rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
“ Không đau là do tiêm thuốc tê! Vết thương nhỏ? Đúng vậy, cánh tay chỉ sắp đứt ra luôn thôi chứ chẳng có vấn đề gì cả. ” Quỷ Y bực dọc nói, nói lại không đầu không đuôi mà ngưng.