\[…\] Thành phố A.
Holly thở dài, từ lúc xuống máy bay đến giờ, mẹ cậu vẫn cứ im phăng phắc không một tiếng động làm cho Holly rất lo lắng. Nếu không phải vì sợ không kiềm chế được mà hỗn với mẹ thì nãy giờ Holly đã lại nói cho mẹ mình hiểu rồi.
Holly một bên sầu não lo lắng, vẫn không biết được trong đầu mamy đang nghĩ gì mà lại đầy cảm xúc như vậy. Không phải nói chứ mẹ cậu kiên trì thật, ngồi ở đấy hàng giờ đồng hồ rồi mà vẫn không nhúc nhích.
Holly bất lực đứng dậy, tiến tới gần chỗ mẹ.
“ Mamy, mamy có đói không? Có muốn con gọi một cái gì đó để chúng ta dùng bữa không? ”
“Ừ, không cần đâu. ” Huyền Thiên Băng vốn không quan tâm đến lời nói của Holly, chỉ trả lời cho có chứ thực chất cũng chẳng biết Holly đang hỏi gì.
Holly cảm nhận thấy Huyền Thiên Băng đang không quan tâm mình nhưng vì không muốn tin nên muốn thử người mẹ này của cậu: “ Mamy, mamy có yêu uncle Quỷ Y không? ”
“Ừ. ” Huyền Thiên Băng vẫn trả lời bừa bãi, vốn không hay biết vì một câu nói mà tổn thương đến người bên cạnh.
Holly quá đỗi giận! Dù gì cậu cũng là con, là người thân duy nhất hiện đang ở cạnh mẹ mà? Dù gặp biến cố gì cũng không thể san sẻ với nhau được sao? Tại sao mamy của cậu lại cứ thích giấu diếm không nói gì thế này?
“ Mamy! Mẹ rốt cuộc có nghe lọt tai không vậy? Con hỏi cái gì mẹ cũng ừ là có ý gì đây hả? Mẹ bị tổn thương, chúng ta có thể cùng vui cùng buồn mà? Sao mẹ lại tự ý giữ lấy nỗi buồn vậy chứ? Mẹ rốt cuộc có tin tưởng con không vậy? Hay vẫn xem con là con nít nên mới không thèm tâm sự với con? ”
Huyền Thiên Băng nghe xong vẫn cảm thấy mệt nhọc, cô nhẹ nhàng an ủi Holly: “ Bé cưng, mamy hiện tại rất mệt mỏi, con muốn giúp mamy phải không? Bây giờ hiện tại liền đi pha cho mamy một ly sữa ấm có được không? ”
Holly nghe xong lại phi thường vui sướng, dù mamy của cậu không mấy vui vẻ nhưng chí ít vẫn đang để tâm đến cậu và để ý đến những lời nói của cậu. Như thế đã là rất tốt rồi...
Huyền Thiên Băng khó chịu, nãy giờ vẫn cố cầm cự nước mắt, cô không muốn bản thân lại phải rơi lệ vì một người không thương được. Mặc kệ sau này có như thế nào, Huyền Thiên Băng đều không muốn chịu cảnh dằng vặt của tình yêu nữa.. Không bao giờ muốn nữa..!
Holly đứng từ xa nhìn mẹ mình, không biết là có nên cho mẹ một chút không gian riêng tư không nữa. Tại sao đã đứng xa như này rồi mà vẫn cảm nhận được nỗi đau sâu sắc của mẹ thế này? Holly thở dài, bước lại cạnh Huyền Thiên Băng đưa cho cô một ly sữa nóng.
“ Đây mamy, con đã điều chỉnh độ ấm rồi, mẹ hãy uống ngay cho kịp, uống bây giờ là thích hợp nhất, qua một lúc nữa là sẽ không còn ngon như này đâu. ”
Huyền Thiên Băng cười nhạt, cảm thấy có chút vui trước sự thơ dại của Holly.
“ Cũng chỉ là sữa thôi, hết ấm rồi chúng ta có thể làm lại một ly khác. ”
“ Vậy còn việc của mamy cùng Hàn Tử Mặc? Cũng chỉ là sự việc của quá khứ thôi mà? Đã đau lòng rồi thì hai người vẫn có thể làm lại từ đầu. Tại sao lại không làm thế? ”
“ ... ” Huyền Thiên Băng trầm lặng không biết phải trả lời thế nào, tại sao trước kia cô lại không biết Holly lại hay đặt ra những câu hỏi không thể trả lời như thế này? Sao lại có chút... có chút giống ai kia...
Một hồi lâu trôi qua, Huyền Thiên Băng vẫn im lặng như vậy. Holly trước khi hỏi cũng biết rõ là câu hỏi này sẽ không có câu trả lời. Cũng không đứng đây nữa, liền đi hâm lại sữa một lần nữa, rất nhanh lại ngồi cạnh Huyền Thiên Băng.
“ Mamy, mau uống sữa lót dạ đi. Đã khá lâu mamy không ăn gì rồi. ”
“ Không cần đâu, con uống đi. ”
“ Rõ ràng là mamy kêu con lấy, giờ lại bảo con uống? Con mới không uống đâu. ”
“ Ồ? Thật không uống sao? Hay là con đã bỏ cái gì vào rồi? ” Huyền Thiên Băng cười khẽ, tâm trạng cũng khá hơn một chút rồi.
Holly giật mình, không phải chứ, mẹ đang thất thần mà cũng có thể phát hiện được Holly đang... Chắc không phải chứ? Holly bắt đầu nghi ngờ cuộc đời rồi ấy...!
“ Mamy... Đây là con đặc biệt làm ấm cho mamy, làm sao con có thể tự mình uống chứ? Hơn nữa.. Nếu còn không mau uống thì nó sẽ lại nguội đấy. ”
Huyền Thiên Băng cuối cùng cũng xác định được, Holly chắc chắn đã giở trò với ly sữa này nên cậu mới ngập ngừng đây mà. Con lớn rồi! Thật muốn tạo phản mà.