[…] Trong xe.
“ Sau này kiềm chế chút đi, thằng nhóc đó dù đáng ghét cỡ nào anh cũng không được đụng đến. ” Ken thắt dây an toàn, sau lại suy nghĩ đến sự việc ban nãy. Baldric quá lỗ mãng rồi, nếu thật sự làm gì tổn hại đến đứa trẻ kia... Hậu quả không thể nghĩ đến!
Baldric vừa nghe đã thấy không vui, lớn thế này còn bị một đứa trẻ lăng mạ?
“ Anh chưa nói đến thì em đã nhắc rồi! Chỉ là đối đầu với Hàn Tử Mặc thôi, anh không sợ! ”
Ken chăm chú nhìn Baldric, cau mày: “ Anh chính là không hiểu! Anh không hiểu nên mới không sợ, em thì khác. Em hiểu, chính vì hiểu nên mới sợ! ”
“ ...Lời này, là có ý gì? ”
“ Lái xe đi, vừa đi vừa nói. Còn đậu ở đây nữa không chừng thằng nhóc kia lại gây chuyện. ”
Baldric không trả lời, nghe và làm theo, lái xe rời khỏi căn nhà ‘không cửa’ kia.
“ Đấu với Tử Mặc, anh nắm bao nhiêu phần thắng? ”
Baldric vẫn lái xe, trong lòng cũng đưa ra nhiều suy nghĩ. Chuyện này anh đã từng nghĩ rồi, nếu thật sự có một ngày phải đối đầu với Hàn Tử Mặc. Anh có thể nắm chắc.. bao nhiêu phần? Có lẽ, là 6 phần đi... Vì Thần Tử là Hàn Tử Mặc, mà anh, có lẽ hiểu Hàn Tử Mặc được 6 phần...
“ 6 phần! Anh nắm được 6 phần! ”
Ken mỉm cười, đường đường là trùm xã hội đen... Thật là, có chút kém cỏi...
“ Nụ cười này, em xem thường anh? ”
“ Không đâu, đừng suy nghĩ lung tung. Thêm một câu nữa, Dạ Thiên Đế Quốc.. anh nắm được bao nhiêu phần thắng? ”
Dạ Thiên Đế Quốc... Đây lại là một thế lực khiến người ta phải đắn đo đây... Nếu nói Thần Tử là nơi để người ta thao thao bất tuyệt về sự khủng bố và quy mô của nó thì Dạ Thiên Đế Quốc lại là một nơi người ta chẳng có gì để nói. Vậy nhưng Dạ Thiên Đế Quốc lại danh tiếng vang xa hơn cả Thần Tử, chính vì sự thần bí... Cái người ta không biết, mới tò mò. Không biết nhưng vẫn sợ hãi, từng nghe nhưng chưa thấy bao giờ lại khiến người đời khiếp sợ hơn.
Thần Tử nắm được 6 phần là vì quen biết Hàn Tử Mặc, rõ cách làm việc của hắn. Thần Tử lại không phải tổ chức kín tiếng, làm việc lúc nào cũng gây nên sự kinh hoàng áp đảo cho người khác. Người ta không biết thủ lĩnh của tổ chức này, Baldric thì nắm rõ trong lòng bàn tay.
“ Không trả lời? ” Ken mơ hồ hỏi, thấy Baldric trầm tư khi lái xe như vậy lại suýt xoa. Không biết có nên hỏi nữa không, sợ rằng chốc nữa lại giống Hàn Tử Mặc.. trên giường bệnh!
“ Chắc là, nắm được 2 phần. ” Baldric trả lời, dù sao cũng không đến nỗi đối đầu với Dạ Thiên Đế Quốc...
“ Vậy đã rõ rồi! Nếu Dạ Thiên Đế Quốc và Thần Tử hợp lại thì không phải anh càng không thể thắng sao? ”
“ Chưa nói đến, Thần Tử không phải anh nói 6 phần là 6 phần được đâu. Đừng tưởng quen Hàn Tử Mặc là hiểu được cậu ta. Anh đừng bao giờ nghĩ một người thâm sâu như Tử Mặc lại dễ dàng bị người khác hiểu như vậy. Cũng đừng nghĩ đến Thần Tử chỉ là hư danh, cái anh chưa biết là rất nhiều đấy. ”
Hừ, 6 phần..! 4 phần còn lại không phải em chiếm hết 3 phần rồi sao?- Baldric thầm nghĩ.
“ Không nói về Thần Tử, chúng ta nói đến Dạ Thiên Đế Quốc! Không nói đến những thủ lĩnh, nói về Minh Chủ đầu tiên. Thật ra cũng là 5 năm trước, em đột nhiên phát hiện ra Minh Chủ của Dạ Thiên vậy mà lại là Dylan Devlinson Heulwen. ” Ken cười thầm, không biết cảm xúc của Baldric sẽ thế nào? Riêng Ken đã bị bất ngờ vào 5 năm trước rồi, bây giờ nói ra cũng chỉ là.. hơi hơi nhớ về cảm xúc mất mặt lúc trước thôi.
Baldric ngỡ ngàng, xoay bánh lái khiến Ken giật thót...
“ Anh bị điên hả? ”
“ Dylan Devlinson Heulwen, là vị hoàng tử thứ hai của Vương Thất Anh...? Thật sự? ” Baldric xém chút là mất tay lái rồi, chuyện này cũng kinh dị quá đi. Há không phải đối đầu với Dạ Thiên là đối đầu với cả một Vương Quốc Anh sao? Mẹ kiếp! Đúng là chưa từng nghe thấy, giấu tốt thật!
“ Ừ, vậy nói đến Ám Chủ nhé? ” Ken nhếch mép, cảm thấy buồn cười trước vẻ mặt của Baldric. Hình ảnh lạnh lùng xây dựng trong bao nhiêu năm đổ vỡ trong phút chốc.
“ ... ” Baldric không đáp, chắc cũng không còn cái gì bất ngờ hơn nữa đâu ha? Dù sao vị Ám Chủ này cũng là nhân vật phong vân rồi, lời tân bốc nào chưa từng nghe chứ?
“ Như vậy thì sao? Thần Tử- Hàn Tử Mặc thì liên quan đến cậu nhóc kia, còn Dạ Thiên Đế Quốc kia. Minh Chủ, Ám Chủ liên quan gì? ”
“ Đừng gấp, bình tĩnh nghe tiếp nào! Vị Ám Chủ đại danh đại đỉnh này chính là Huyền Thiên Băng, cô gái mà Tử Mặc tìm kiếm 5 năm. Chính là người yêu của cậu ta, cả hai chính là vô cùng yêu nhau. Mà đứa trẻ ban nãy là con của cô ấy và Tử Mặc! Anh có còn muốn giết đứa nhỏ kia không? ” Một giọng nói rất nhẹ nhàng, tựa như một việc vô cùng đơn giản. Đúng vậy, giết một đứa trẻ là vô cùng đơn giản. Chỉ là cái phải nhận sau cái chết của đứa trẻ ấy chính là sự phẫn nộ của ba mẹ nó. Người thường không đáng sợ, vợ chồng nhà này thì đáng sợ.
“ Thằng nhóc đó nói đúng, có gia thế.. đúng là không tồi. ” Baldric thở dài, thật sự mà nói thì một Hàn Tử Mặc thôi đã khó đối phó rồi. Thêm một Ám Dạ.. Thắng? Là điều không thể!
Cứ như châu chấu đá xe vậy! Cứ như thế, suốt chặng đường dài không một ai nói gì. Cứ tĩnh lặng như vậy, không phải là họ muốn im lặng. Chỉ là đôi bên cần sự yên tĩnh mà thôi..!