Người phụ nữ đang đỏ mặt trong lòng một người đàn ông, cô lộ ra dáng vẻ ngại ngùng.. Ai mà biết đây đã là một người mẹ một con rồi chứ? Cô ấy không chỉ không giảm nhan sắc mà lại thêm phần trưởng thành, còn đẹp hơn cả trước kia.
Người đàn ông sau lưng cô ấy cũng đã sắp chạm tuổi 30, lộ ra khí chất của một quý ông. Tô thêm sự chững chạc, lịch lãm và sức hấp dẫn của một người đàn ông.
Huyền Thiên Băng với tay xoa mặt hắn, hắn dịu dàng hôn lấy bàn tay kia..
“ Nghe em nói trước, được chứ? ”
“ Được. ”
“ Lúc anh nguy kịch, ở đấy chỉ có một bệnh viện mà thôi. Nhưng bệnh viện ấy không có ý muốn hợp tác làm phẫu thuật cho anh, em cảm thấy hiện tại không thể làm lớn chuyện nên mới thỏa hiệp. Việc quan trọng, em không thể để anh dây dưa mãi được. Vì vậy, Quách Kiến đưa ra một đề nghị, nói đúng hơn là giao dịch... A.. ” Huyền Thiên Băng đang nói giữa chừng thì ngưng lại, cô khẽ giọng, Hàn Tử Mặc vậy mà cắn vào lòng bàn tay cô!
“ Đừng nghịch.. Đã nói là nghe em nói trước mà? ”
“ Anh vẫn đang nghe. ” Một cái cắn dường như không đủ làm nguôi ngoai sự khó chịu trong hắn, cứ như vậy hắn lại hôn vào vết cắn kia. Hết mực dịu dàng với bàn tay ấy.
Huyền Thiên Băng cũng lực bất tòng tâm, cô tiếp tục nói: “ Khi ấy em không nghĩ quá nhiều, chỉ mong anh mau chóng làm phẫu thuật. Vì thế nên đã đồng ý vô điều kiện. Sau khi xong việc mới hớ ra là Quách Kiến muốn em là bạn gái hắn. Dù sao cũng là một người tử tế, em không thất hẹn. Đề nghị 7 ngày, tới cái ngày anh tỉnh dậy đã là ngày thứ 5. Chỉ là em không ngờ đến Quách Kiến sẽ khiêu khích anh, em cũng chỉ nói vài câu.. Dù gì Quách Kiến cũng giúp anh một lần, niệm tình mà tha thứ. Xin lỗi, em nên nói chuyện này với anh sớm hơn. ”
Hàn Tử Mặc quay mặt cô sang đối diện hắn, khóa chặt môi cô. Lưỡi giao nhau, trao hết cho đối phương mật ngọt. Tựa như sự điên cuồng, chiếm hữu.. tất cả đều nóng rực trong một nụ hôn mà thiêu cháy Huyền Thiên Băng.
“ Không cần xin lỗi, anh không để ý. ” Hàn Tử Mặc buông cô ra, nhẹ nhàng cúi đầu hôn cổ cô.. lần lần di chuyển xuống ngực.
Huyền Thiên Băng cười đểu, anh không để ý? Lời này của anh nói ra có ngượng không thế? Không để ý mà lộ ra cái bản mặt đượm buồn kia? Không để ý mà hành hạ em nãy giờ sao? Đúng là quỷ kiêu ngạo!
“ Được rồi, đừng hôn nữa, em cũng chẳng mặt áo trong. ” Huyền Thiên Băng tránh né mọi yêu thương hắn dành cho cô.
“ Em đang gợi ý cho anh à? ” Hàn Tử Mặc bật cười, bẻ cong câu nói của cô một cách dễ dàng.
“ Gợi ý cái đầu anh! Anh vừa mới phẫu thuật, tốt nhất là an phận cho em! Về phòng ngủ đi. ”
“ Đã lâu lắm rồi anh không làm.. Nhịn nữa có phải sẽ hỏng luôn không..? ”
“ Chờ anh khỏi rồi nói tiếp. ”
“ Anh đã khỏi rồi, cũng không là gì to tát! ”
“ Em nói, về phòng ngủ đi. ”
“ Không, không có em anh không ngủ được. ”
“ ... ” Huyền Thiên Băng thật sự không biết nên nói cái gì nữa, cái tên đàn ông này..!
“ Được rồi! Hôm nay nhiều nhất là ngủ cùng, không được làm gì hết! ” Huyền Thiên Băng thở dài, người không chịu ta thì ta chịu người vậy. Dẫu sao cũng là người bệnh, du di cho hắn một chút vậy...
“ Được! Lập tức ngủ đây bà xã! ” Hàn Tử Mặc mỉm cười, len lỏi vào chiếc chăn dầy đặc kia. Cô chỉ biết bất lực mà cười khổ, ở nhà có một ông cụ non, ở đây có một đại ma vương...
Cô bước đến chiếc bàn trang điểm, lấy chiếc khăn được treo bên cạnh rồi ngồi xuống ghế. Hàn Tử Mặc nhẹ nhàng chạm lấy tay cô, cướp đi chiếc khăn, ôn tồn bảo: “ Để anh. ”
Không biết là thế nào nhưng hai từ để anh này lại khiến Huyền Thiên Băng cảm thấy rất ấm áp, thân thương.
Ban nãy đã cảm thấy tóc cô hơi ướt khi dựa lưng vào hắn, cũng chính vì vậy mới càng kích thích dục vọng của hắn lên cao. Vẫn là lau khô nó đi, không khéo lại khiến Huyền Thiên Băng bị cảm.
Hai người không nói gì, đều trao cho nhau tình cảm trong yên lặng. Anh không nói, dùng hành động để yêu em. Em không rằng, dùng cảm xúc để yêu em.
Trăng thanh gió mát, thật thích hợp để yêu đương. Bên ngoài khung cửa kính nhìn vào, có thể tạo nên một cảnh tượng nên thơ. Người đàn ông dịu dàng lau mái tóc trắng ngần cho người phụ nữ. Màu tóc bạch kim lại điểm tô cho sự xinh đẹp, bí ẩn và hoàn hảo ấy.
Hàn Tử Mặc vẫn luôn thắc mắc từ lúc gặp lại cô, ngoại hình Huyền Thiên Băng lại thay đổi đến chóng mặt. Nếu trước đây cô là một cô gái mạnh mẽ mang một chút sự lạnh nhạt, một chút của thanh xuân. Với đôi mắt xanh như ngọc bích cùng một mái tóc màu vàng nhạt trẻ trung. Bây giờ thì lại khác, không còn đôi mắt màu xanh mà thay vào đó là một con ngươi màu đỏ cao quý. Áp đảo được tất cả mọi người với uy áp mà nó tỏa ra, lại thêm một màu tóc bạch kim trắng xóa. Thật sự là vô cùng đẹp, nhưng đây liệu có phải là Huyền Thiên Băng hắn thật sự quen? Hắn đang sợ, sợ rất nhiều thứ... Mọi thứ hắn sợ đều liên quan đến cô...
Một đêm yên bình trôi qua, thời gian cứ lặng lẽ cho đôi tình nhân.