[…] Một căn phòng nào đó.
“ Chỉ đêm nay thôi... ” Holly ngồi trên thành ban công nói, cậu bé quay lưng lại với mặt trăng. Hôm nay, cậu không muốn ngắm trăng... Bởi vì, cậu lại nhớ đến em gái của mình rồi...
Holly thở dài, nhảy xuống sàn bước vào trong đóng hẳn cửa lại, tâm trạng bây giờ thật tệ!
[…]
Hàn Tử Mặc đóng cửa, tiến lại gần chỗ cô. Hắn khụy xuống, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên tay cô.
“ Băng, em khóc rồi? ”
“ Không... ” Cô cũng không biết bản thân mình bị gì nữa, tự nhiên nước mắt lại không ngừng rơi...
Huyền Thiên Băng vội lâu nước mắt, dần gượng nở nụ cười.
Hàn Tử Mặc nhìn cô, sự cứng đầu này là di truyền từ ai vậy chứ? “ Không sao rồi, muốn khóc thì khóc đi, đừng kìm nén. ”
Hắn dần đứng dậy ngồi cạnh cô, tựa đầu cô vào vai hắn. Tay vuốt ve mái tóc bạch kim của cô, mỗi một động tác nhỏ đều là nhẹ nhàng nâng niu.
“ Như vậy thì anh sẽ không nhìn thấy em nữa. ” Ngữ điệu ôn nhu, vỗ về, ai mà ngờ Hàn Tử Mặc cũng sẽ cúi mình như ngày hôm nay chứ? Toàn bộ sự thay đổi đều dành cho người phụ nữ này.
Huyền Thiên Băng khóc rất nhỏ, cô đang kìm nén âm thanh, chỉ nghe vài tiếng thút thít. Hắn cảm nhận được khi cô tựa mặt vào vai hắn, cô đã khóc rất nhiều rất nhiều...
Thời gian đọng lại, trong không gian lại vương vấn một nỗi buồn khó tả... Không một ai thốt nên lời, sự đau khổ thầm lặng trong thâm tâm cô bây giờ đã trỗi dậy. Bất lực, đau xót, dằn vặt của Hàn Tử Mặc đều đang bóp nghẹt tim hắn. Đứng trước sự đau thương của cô, có lẽ Hàn Tử Mặc là người đau lòng nhất.
[…]
Huyền Thiên Băng rời khỏi vai Hàn Tử Mặc, khẽ lau mi mắt. Không ngờ tới, cô cứ như vậy mà khóc trên vai hắn... Cái áo kia...
“ Đỡ hơn rồi? ” Hàn Tử Mặc đan tay hắn vào tay cô, ấm áp hỏi.
“ Ừm, không phải anh.. có bệnh sạch sẽ sao? Bẩn hết rồi, xin lỗi. ” Huyền Thiên Băng ngượng ngùng, cô vẫn chưa tin được bản thân lại có thể khóc thoải mái như vậy.
Tâm trạng Huyền Thiên Băng không tốt rất ảnh hưởng đến Hàn Tử Mặc, hắn cũng không vui. Bây giờ cô lại thốt ra một câu như vậy, hắn lại càng không vui. Nhẹ nhàng tiến đến, hôn nhẹ lên môi cô. Nụ hôn lướt qua rất chậm, trôi qua rất nhanh. Không phải là ngọn lửa nóng rực, tựa một cơn gió nhỏ lướt qua rồi biến mất.
“ Không bẩn. ”
Huyền Thiên Băng ngơ ngác nhìn hắn, không bẩn là thế nào? Cô phát hiện gần đây Hàn Tử Mặc rất thích hôn...
Nhìn bộ dáng ngơ ngẩn của cô hắn liền biết cô đang mơ hồ, chậm rãi nói: “ Thật ra, anh không có bệnh sạch sẽ gì cả. ”
Cơ hồ sau khi nghe xong cô còn ngơ ngác hơn...
“ Killian cũng chỉ muốn xây dựng một hình ảnh cho anh trong mắt người khác thôi, cậu ta tự ý thêm vào. Thêm vào đó, cho dù anh không có bệnh sạch sẽ nhưng anh vẫn sẽ ghét bẩn. Chỉ là không đến mức bệnh, thích sạch sẽ không phải là một loại sở thích bình thường sao? Hơn nữa đối với em, loại bệnh chưa từng có này của anh cũng sẽ không có tác dụng. ”
Hiểu đôi chút rồi, Huyền Thiên Băng mỉm cười.
“ Hết buồn rồi? ”
“ Không hẳn, vui hơn một chút... ”
“ Tốt. ” Hàn Tử Mặc giơ một ngón cái lên, Huyền Thiên Băng ngẩn ngơ...
“ Anh đang, khen em hả? ” Cô chớp chớp mắt, đôi mắt ướt át cùng cánh mi cong dày, thật làm cho người ta dễ siêu lòng. Hàn Tử Mặc cũng không ngoại lệ, nhìn thấy sự khác biệt này của cô, hắn cũng không kìm được mà thất thần...
Không lâu sau, Huyền Thiên Băng phải phất phơ tay trước mắt hắn, cô không hiểu sao hắn lại chăm chăm ánh mắt nhìn mình.
“ Ừm... Anh đang khen em... ” Hàn Tử Mặc sau cơn mơ mộng liền có chút ngượng ngùng không rõ.
“ Ha~, nể tình lời khen kia. Kể cho anh một câu chuyện nhỏ. ”
“ Được, anh sẽ hảo hảo mà lắng nghe..! ”
“ Có một người phụ nữ mang thai, cô ấy lúc đó chỉ có một mình. Gắng gượng trong 9 tháng 10 ngày, 2 tháng đầu đúng là không có vấn đề gì. Cho đến gần 3 tháng sau, đau đớn mới ập đến. Bao nhiêu chuyện xảy ra trên người cô ấy, cuối cùng cũng sinh được một đôi long phượng. Trớ trêu, chỉ có một đứa trẻ là sinh ra khỏe mạnh, đứa trẻ còn lại còn chưa từng mở mắt... ” Nói đến đây, cảm xúc vừa kiềm hãm lại muốn bùng nổ, tệ hại... Sao cô lại có thể tệ đến mức đấy chứ?
Hàn Tử Mặc nghe xong thì hốt hoảng, kể chuyển của người khác mà lại thương tâm như vậy? Hàn Tử Mặc chưa bao giờ tin cô lại giàu tình cảm như thế!
Đồng tử thu hẹp, ánh mắt nghiêm túc, nói từng chữ rành rọt: “ Người phụ nữ đó, là em? ”
Huyền Thiên Băng nhìn Hàn Tử Mặc rồi nhẹ gật đầu, cô nói ra tức sẽ không giấu. Tuy nhiên có lẽ cô vẫn chưa thể chịu được khi nói ra câu chuyện này. Tưởng chừng đã chuẩn bị sẵn sàng, hóa ra vẫn là thiếu sót một cái gì đó...
Cô gật đầu rồi..? Thật sự là cô? Chết tiệt! Huyền Thiên Băng rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu thứ chứ! Mẹ kiếp, Hàn Tử Mặc mày thật là.. đáng ghét! Hàn Tử Mặc ôm chặt cô, hai người không nói gì.
Một cái ôm, bao nhiêu day dứt, khó chịu trong lòng hắn đều tỏa rõ ra bên ngoài. Vẫn là một cái ôm, buồn phiền như giảm bớt, tinh thần cũng được trấn an không ít. Hai người ôm chặt lấy nhau, trao cho nhau thứ mà chỉ có cô và hắn mới mang lại cho đối phương.