[…] Bán đảo BQ.
“ Phân chó! Vậy mà thật sự bị nhốt trong lồng, còn cái mạng trắng này nữa. Coi chúng ta là cái gì chứ? ”
“ ... ” Hàn Tử Mặc liếc sơ qua, loại tơ này nhìn rất quen mắt, là con nhện nào có thể giăng màng tơ vừa to vừa rộng thế này? Dường như bịt kín đến giống một tấm mành che, có lẽ là nhả tơ nhiều lần đan xen. Thoạt nhìn, thật sự không thể thoát ra. Bên ngoài thật sự là rất cứng cáp, hèn gì ban nãy bọn họ quăng hắn từ trên cao xuống.
“ Cái này, nhìn mỏng manh như vậy, nhiều lớp cũng chẳng ra làm sao. ” Baldric chạm vào cái màng mỏng kia, kéo, kéo, kéo. Tại sao không đứt?
“ Không đứt đâu, lãng phí thật. Thứ này dùng làm áo chống đạn thì tuyệt hảo. ” Vũ cũng đã tỉnh dậy, nhìn thấy hành động có chút ngu ngốc của Baldric thì không biết nói thế nào.
“ Cậu biết thứ này là gì? ” Baldric cau mày, dai như vậy, kéo riêng một sợi cũng không đứt.
“ Không chỉ tôi, Hàn Tử Mặc cũng biết. ” Vũ nhếch mép, nhìn dáng vẻ tự cao của Hàn Tử Mặc, hắn không biết cũng phải nói là hắn biết!
Baldric hớn hở nhìn hắn với một đôi mắt.. ‘cẩu’. “ Tử Mặc cậu nói cho tôi! ” Hàn Tử Mặc thật là nhìn không có nổi cái gọi là dễ thương đâu. Tất nhiên là phải trừ Huyền Thiên Băng, không hiểu Baldric này bình thường giang hồ thế nào. Ở với Ken mãi riết lại thành ngơ ngơ ngáo ngáo, quả nhiên gần đèn thì sáng gần mực thì đen mà.
“ Tôi lười. ”
Chỉ một câu, toàn bộ đem hết lên đầu Vũ.
“ ... Đó là tơ, loại tơ mà có thể cản được đoàn tàu đang chạy trong phim Hollywood ấy. ”
“ Đùa tôi? Đừng đoàn tàu đang chạy cần bao nhiêu lực chứ? ”
“ 300.000 Newton. ” Hàn Tử Mặc thuận miệng nói vào rồi im lặng.
Ba chấm, Baldric hoảng hốt thần hồn như xuất nhập, cũng không biết là bị làm sao.
“ Đừng có ẩn ẩn ý ý nữa, làm như bí mật lắm ấy, mau nói đi! Gã đầu trắng cậu chỉ toàn làm màu. ”
Ấu trĩ- Vũ thầm mắng, im lặng khi không cũng dính đạn.
“ Tơ nhện của Darwin’s Bark thậm chí còn dai chắc hơn gấp mười lần sợi Kevlar – loại vật liệu để làm áo chống đạn, theo như phân tích đối với tơ nhện Darwin’s Bark cho thấy, nó là vật liệu sinh học có độ dai chắc nhất từng được biết đến cho tới nay. ”
“ Nhưng, nếu là dùng ở đây thì nó chẳng khác gì cái lồng đâu. Bởi vì chúng ta chưa xử lý được nó, càng không nói đến cái lồng sắt ngoài kia. Miễn cưỡng có thể kéo dãn được, đứt ra là không thể nào. ”
Vũ nói xong, Hàn Tử Mặc nhếch mép cười, Baldric dần dần nhận ra... Nói như vậy há chẳng phải Baldric nãy giờ đang làm trò cười cho thiên hạ sao?
“ Được rồi, tôi hỏi một chút, người của tôi như thế nào lại vừa đen vừa xấu? ”
“ Bùm, nổ máy bay đấy. ” Baldric đáp, quên chuyện ban nãy đi..! Nhưng mà thứ đồ chơi này là để làm gì chứ? Bên ngoài lại thêm một lồng sắt.
Không chút biểu cảm, nhưng thật là bẩn quá. Nổ máy bay sao... “ Nhưng tôi không chút thương tích? ”
“ Vậy cậu nhìn tôi xem? Tôi cũng xay xát nhẹ, có tí thương tích nào đâu? ” Baldric nhướn mày đáp lại, cùng một lúc, cả hai đều hướng đến Hàn Tử Mặc nhìn chăm chú.
“ Có cách nào làm đứt nó không? ” Hàn Tử Mặc nhẹ giọng, hắn đối với loại tơ này coi như cũng có hiểu biết đi. Đường đường là sản xuất vũ khí, nếu không có áo chống đạn cũng rất kỳ quái. Tự nhiên sẽ biết, nhưng vẫn chưa tìm ra cách làm đứt sợi tơ này vì thông thường sau khi biết nó có lợi cho việc làm. áo chống đạn thì chỉ tập trung chuyên môn sản xuất. Vấn đề nghiên về liền bàn giao cho phòng thí nghiệm, Hàn Tử Mặc cũng không mấy bận tâm.
“ Tôi không biết... ” Vũ lắc đầu, khoan đã, hình như cái định hỏi không phải việc này?
“ Hàn Tử Mặc, anh không bị thương sao? ” Vũ trầm ngâm, vốn là anh ngủ say đương nhiên sẽ không biết chuyện gì. Tên tóc nâu kia không ngủ nhưng cũng không rõ Hàn Tử Mặc bị thương hay không. Riêng bản thân hắn nãy giờ vẫn ngồi đối lập với chúng ta, nhìn không ra chút thương tích. Biểu cảm cũng lạnh nhạt như vậy, không nhìn ra chút khác thường.
“ Không. ”
“ Cậu ta nói không kìa, rõ ràng ban nãy còn tự mình nắn xương. ” Baldric dặm mắm thêm muối vào khiến cục diện ngày càng rối rắm, Vũ một bên nghe một bên nhìn biểu cảm Hàn Tử Mặc.
“ Tay không nắn xương? Chúng tôi rõ ràng không có mệnh hệ gì, chỉ cậu là trật xương? ”
Lúc này, Baldric dường như nhớ ra cái gì đó, giọng thì thào... “ Ban nãy, chúng ta nguyên vẹn như vậy. Hình như... Là bởi vì Hàn Tử Mặc che chắn! Sao tôi lại quên mất cái việc này chứ? ”
“ Đánh giá bản thân cao quá rồi đó, dựa vào cái gì nói tôi che chắn cho hai người? Nói không sao thì chính là không sao, lắm lời! ”
Trong ngục tối âm u sương mù che khuất này, không khí đã rất lạnh lẽo rồi, mấy người đàn ông này còn lần lượt tỏa ra áp suất thấp.
“ Hàn Tử Mặc, tôi không tin bọn tôi không đời nào tin máy bay nổ lại có chuyện dễ dàng như vậy. Chút thương tích cũng không có! ” Dứt lời Vũ dùng tốc độ nhanh nhất đến xoay người Hàn Tử Mặc thì bị hắn lưu loát chặn lại, quả là ‘giang hồ’. Vừa thấy Hàn Tử Mặc thất thế Baldric đã lao lên xoay được lưng hắn lại.
“ Đây.. Cái này.. ” Vũ một trận kinh hồn, nhìn vào tấm lưng kia.