[…] Vương Quốc Anh.
Dinh thự sau năm năm không thay đổi, dường như thêm một chút hơi ấm, một chút thương nhớ của chủ nhân nơi này. Hương thơm dịu ngọt, thật là mở mang tầm mắt. Một vườn hoa baby, phía sau còn có cẩm tú cầu trắng, hoa hồng trắng. Cảnh đẹp trước mắt thật khiến người không khỏi cảm thán, những năm này Helen đã cố gắng trồng chúng trong một khoảng đất quanh biệt thự, cuối cũng cũng mãn nhãn. Baby trắng tinh khôi, hiện thân của người phụ nữ ngây ngô dịu dàng lại tinh khiết. Tựa Angela, người con gái ông yêu nhất. Cô ấy thích nhất là màu trắng, yêu thích baby nhỏ tinh khôi.
Mà Helen Smith Adelaide, được coi là người đàn ông đứng sau tấm màn chắn màu đen, đối với Vương quốc có thân phận không nhỏ. Vẫn luôn luôn ở đây ngắm nhìn vườn hoa chính tay vun trồng, ngày ngày ngắm nhìn người ấy... Chỉ là, vật còn người mất.
“ Listh. ” Helen trầm ngâm rồi gọi khẽ một tiếng, Listh bước tới tay đặt phía tim, cúi người.
“ Chủ nhân. ”
“ Alice đến thành phố A rồi? ” Ông chậm rãi thưởng một ngụm trà thơm, không tồi... Kỹ năng pha trà của Hanny lại tăng rồi
“ Về việc này... Chủ nhân, Vương quả thật đã đến thành phố A nhưng hiện tại... ”
“ Từ khi nào ngươi lại nói chuyện ấp úng như vậy? ”
Vâng, chính là từ khi Vương xuất hiện đấy ạ... Rồi, Listh nói: “ Chủ nhân, Vương hiện tại đang trên đường đến nước Q, đích đến là đảo BQ. Đi bằng đường bay quân dụng nên không lâu sau sẽ đến. ”
“ Con bé đến đó làm cái gì? ” Sắc mặt Helen lãng đạm vài phần, gặp nhau được vài giờ đã nhớ nhung đến tên nghịch tặc kia, chạy đến thành phố A. Bây giờ lại xông pha đến nước Q, khỏi đoán cũng nhìn ra nhất định có liên quan đến tên ‘tặc tử’.
* Bịch, bộp. * Listh nhất chân lùi về sau vài bước, cuối người nói rành mạch: “ Chủ nhân, tiểu vương tử bị bắt cóc. ”
Mùi trà... thật thơm, thật hấp dẫn người. Ly trà trong tay chưa quá vài giây đã bị đổ đầy sàn. Tiếng * choang * vang lên thật chói tai, ly trà hảo hạng không vỡ nhưng phần trà bên trong loang ra khắp thảm. Tấm thảm trắng loang màu nâu thanh đạm cùng hương thơm dịu nhẹ...
“ Bẩn rồi. ” Giương mắt nhìn một mảng nâu nhạt, rõ ràng là không có tức giận, nhưng lại khó chịu trong tâm can.
Listh híp mắt, ông chủ quăng chuẩn thật... Ban nãy không né chính là lãnh trọn. “ Chủ nhân, tôi lập tức gọi người đến thu dọn. ”
Helen phất tay, ngồi vắt chân chỉnh khuyên áo, lại nhìn với ánh mắt sâu thẳm. Một đôi mắt xanh biếc chứa đựng cả bầu trời, tối sầm lại sâu như biển cả. Rành rọt nhả từng chữ, khiến người bên cạnh cảm thấy hơi ớn lạnh, “ Là ai? ”
Listh rất quen thuộc với khí tức của vị này, đương nhiên tầm ảnh hưởng không lớn, đủ để dọa nạt chứ không run rẩy. Không nhanh không chậm trầm ổn đáp: “ Nước Q, nơi năm đại gia tộc ngự trị. Lần này, bắt tiểu vương tử có sự tham gia... ” Listh tiến gần chỗ Helen, với một khoảng cách, khống chế âm lượng vô cùng tốt người bên cạnh không thể nghe thấy dù ở nơi này chẳng có ai.
“ Hay cho danh gia vọng tộc, to gan lớn mật đến mức cháu ta của dám động vào. ” Helen cười nhạt, sải bước dài ra ngoài cửa.
“ Chủ nhân, người đây là..? ” ...Có cần tôi chuẩn bị máy bay không?
“ Mượn đường bay, chuẩn bị vài thuộc hạ đi theo. Không cần rầm rộ, cũng chỉ là đi thu thập vài tên rác rưởi. ” Quay lưng một mạch rời khỏi, trong lòng gầm lên từng đợt. Ông phải nhanh chóng phát hỏa cho bằng được!
Listh lắc đầu thở dài, đối với vị chủ nhân hay sinh khí này là quá quen, nước Q chắc không phải lại mất vài thế lực chứ? Chủ nhân của Listh không phải người chơi hệ máu đâu, chính là cái loại dùng quyền lực ép người ấy. Không chút máu me lại biến người ta thành vô gia cư hợp pháp, khố rách áo ôm trong một khắc. Lợi hại...
[…] Italy, căn hộ Song.
Một căn hộ hiện đại, thanh lịch với tone màu trang nhã, nhẹ nhàng cùng các chi tiết trang trí nội thất đơn giản, những thiết kế nội thất hiện đại luôn mang đến cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái cho chủ nhà. Mà Diệp Song, chủ nơi này ưa thích tone màu nâu nhạt - màu chủ đạo của cả không gian này. Sang trọng nhưng không kém phần trang nhã chính là cảm giác đầu tiên mà chúng ta có thể cảm nhận khi vừa đặt chân vào nhà.
Màu nâu nhạt là gam màu trung tính, dễ dàng kết hợp với các món nội thất khác trong phòng, bên cạnh là bộ sofa màu trắng kem hài hòa cùng tấm thảm nâu đậm nổi bật giữa phòng khách. Trình độ sắp xếp thiết kế đến ‘thượng thừa’ này đảm bảo là của Lãnh Vân Hiên.
Vừa nhắc, tiếng Lãnh Vân Hiên vọng ra từ gian bếp giản dị, “ Song yêu, cưng có muốn ăn một ít táo bồi bổ không? ”
“ Lãnh Vân Hiên, anh còn không biết ngượng mà chọc em à? Mẹ sinh anh da mặt cũng dày thật. ” Dứt lời Diệp Song liền không rõ bản thân đã nói hố cái gì. Mà Lãnh Vân Hiên đã từ dưới phóng lên, tay còn cầm dĩa trái cây, mặc tạp dề màu nâu sạm.
“ Em vừa gọi cái gì cơ? ” Lãnh Vân Hiên mừng ra mặt, vì vài lý do nhỏ mà bọn họ vẫn chưa kết hôn, không giống như Zack cùng Jira sớm đã tổ chức hôn lễ.
“ Không nhớ! ” Diệp Song quay mặt đi, Lãnh Vân Hiên còn có hỏi tới, liền bị tiếng báo động bên ngoài ngăn cản. Chửi thầm vài câu... Diệp Song thấy có cứu tinh liền đẩy Lãnh Vân Hiên bắt anh đi mở cửa, dù không cam tâm nhưng Lãnh Vân Hiên vẫn phải đi, cũng phải xem tên ‘phá đám’ này là ai chứ. Cửa mở thì giật mình, đúng là phá đám thật.