“ Um.. Ngủ đã quá a! ” Huyền Thiên Băng tỉnh dậy, cô ngồi dậy vươn vai ra nói. Lúc Huyền Thiên Băng thức dậy lần hai thì trời cũng đã trưa rồi.
“ Dậy rồi sao? Vệ sinh cá nhân đi rồi xuống nhà ăn trưa nào. ” Hàn Tử Mặc từ phòng tắm bước ra, hôm nào Hàn Tử Mặc cũng mặc vest nhưng Huyền Thiên Băng cảm thấy hôm nay hắn cực đẹp trai nha.
“ Em dậy không nổi a~ ” Huyền Thiên Băng nũng nịu nói.
“ Khụ.. Em đây là đang quyến rũ anh à? ” Huyền Thiên Băng cái cô gái đáng chết này không biết đàn ông vừa thức dậy thì rất dễ nổi thú tính hay sao...?
“ Đoán xem. ” Huyền Thiên Băng cười đùa nói. Nhưng Hàn Tử Mặc thì lại khác nha, hắn ngược lại rất nghiêm túc làm Huyền Thiên Băng cảm thấy mình đùa quá trớn.
“ Sao lại im lặng rồi? Em chỉ đùa một chút thôi nếu nó làm anh giận thì em xin lỗi nhé. ” Huyền Thiên Băng nói xong, ngay lúc cô ngồi dậy để đi vệ sinh cá nhân thì.. \* Bộp \* Huyền Thiên Băng bị Hàn Tử Mặc đẩy mạnh xuống giường..
“ Á.. Anh làm gì vậy..? ” Huyền Thiên Băng bị đẩy đến choáng cả đầu.
Nhìn thấy hành động mà Hàn Tử Mặc sắp làm Huyền Thiên Băng lập tức nói: “ Hàn.. Hàn Tử Mặc, em còn chưa đánh răng rửa mặt đấy. ” Huyền Thiên Băng cố gắng đẩy mạnh Hàn Tử Mặc ra nhưng cơ hồ là cái tên này cứ như núi Thái Sơn ấy, đẩy cỡ nào cũng không dịch chuyển. Đây là muốn thị uy với cô à?
“ Anh không ngại em ngại gì chứ. ” Hàn Tử Mặc nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo ngủ mỏng manh của cô. Cơ thể Huyền Thiên Băng lúc này chỉ còn mỗi bộ nội y nhỏ bé.. Nửa kín nửa hở cơ hồ còn đẹp hơn lúc cô không mặc gì.
Cổ họng Hàn Tử Mặc khô khốc, \*\*\* \*\*\* phía dưới vốn đã cứng nay đã bầm tím luôn rồi! Hàn Tử Mặc hắn chưa bao giờ khao khát một người phụ nữ như thế.
“ Đừng Mặc, hôm nay em có việc.. ” Huyền Thiên Băng khó chịu nói, cô vốn dĩ định lấy lí do dì cả đến thì chợt nhớ ra đã hết từ tối hôm qua rồi.. Chưa bao giờ cô mong kì kinh nguyệt vẫn tiếp tục như bây giờ!
“ Không quan tâm. ” Hàn Tử Mặc vừa nói tay liền lần mò tới hông cô, nhanh tay cởi bỏ chiếc quần nhỏ nhắn của cô.
“ Đủ rồi! Hàn Tử Mặc! Hôm nay và ngay bây giờ em không muốn! Anh mau đi ra đi. ” Huyền Thiên Băng tức giận hét lớn, cô thừa nhận cô yêu hắn nhưng cô cũng không phải đồ chơi tình dục để hắn ngày ngày phát hỏa đâu!
“ Huyền Thiên Băng em! ” Hàn Tử Mặc cơ hồ còn giận hơn cả cô, hắn tức giận đùng đùng bước ra cửa.
\* Rầm đùng.. keng.. binh... bốp.. \* Hàng loạt âm thanh của đủ loại đồ vật vang lên, nghe thôi cũng đủ hiểu độ tức giận của Hàn Tử Mặc đang nằm ở mức độ nào rồi.
“ Hứ! Đồ phá của, tôi để anh phá! Hứ! Mặc kệ anh luôn. ” Huyền Thiên Băng giận dỗi nói, cô bước vào phòng tắm thì thấy tất cả đồ dùng cá nhân cùng với quần áo hay nước ấm đều chuẩn bị xong cả rồi, đột nhiên Huyền Thiên Băng lại cảm thấy ấm lòng.
Vệ sinh cá nhân không quá lâu chỉ tầm khoảng 15 phút là xong. Huyền Thiên Băng bước ra khỏi phòng, vừa xuống lầu, cô bước vào phòng ăn thì thấy gương mặt đằng đằng sát khí của hắn. Huyền Thiên Băng nghĩ nếu lúc này ngồi ăn chung với Hàn Tử Mặc sẽ làm hắn không vui và bỏ ăn, nhưng hôm qua dì Lưu có nói với cô hắn bị bệnh dạ dày hơn nữa còn thường xuyên bỏ bữa. Huyền Thiên Băng thì lại không muốn hắn bỏ bữa nên cô mới chủ động lên tiếng: “ Dì Lưu, hôm nay cháu có việc, cháu sẽ đi ăn ở ngoài ùm.. Vậy nên mọi người cứ ăn đi cháu đi trước nhé. Tạm biệt. ”
Huyền Thiên Băng đang định quay lưng bước đi thì một tiếng \* rầm \* vang lên! Hàn Tử Mặc đập mạnh vào bàn không những khiến bàn gãy mà còn khiến tay của hắn bị thương.
“ Hàn Tử Mặc anh nổi điên gì thế? Đập nữa đi! Có giỏi thì đập nữa tôi xem, anh xem cái tay anh đã thành cái dạng gì rồi hả? ” Huyền Thiên Băng thấy Hàn Tử Mặc bị thương liền tức giận trách móc. nhưng Hàn Tử Mặc vẫn im lặng nghe cô nói.
“ Chết tiệt! Tại sao nó cứ chảy mãi thế? Tôi đi gọi bác sĩ! ” Huyền Thiên Băng nhìn thấy vết thương của Hàn Tử Mặc không nặng nhưng cô lại không hiểu tại sao máu lại chảy không dừng a! Cô định đứng dậy gọi điện cho bác sĩ tới thì bị Hàn Tử Mặc cản lại.
“ Không sao, ở lại ăn với anh đi. ” Hàn Tử Mặc ủy khuất nói, hắn nghĩ việc lúc nãy có lẽ đã làm cô giận nhưng hắn không thể thiếu cô a!
“ Ở lại ăn? Anh còn dám nói à? Bàn bị anh đập gãy mất rồi còn đâu? Đồ ăn còn vương vãi khắp sàn kia kìa. ” Huyền Thiên Băng đưa tay chỉ vào những thức ăn bị rơi rớt hay nói đúng hơn là đổ vỡ trước bàn tay thần thánh của Hàn Tử Mặc a!
“ Không sao không sao để dì lấy những món khác, chúng ta có thể dọn ra phòng khách ăn mà. ”
“ Vậy cũng được ạ. Anh mau lên đây em băng bó vết thương cho. ” Huyền Thiên Băng kéo tay Hàn Tử Mặc lên phòng khách, cô tìm hộp sơ cứu khắp nhà mà vẫn không thấy lúc này Hàn Tử Mặc mới lên tiếng chỉ ra chỗ cất thì Huyền Thiên Băng cảm thấy mình lại bị đùa một vố đau!
Huyền Thiên Băng thay thuốc mà cứ như những bà già hay lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại vậy ấy: “ Lần sau không được như vậy nữa có nghe không? Không được tự ngược bản thân như thế! Hơn nữa không được.. ” Cứ thế Huyền Thiên Băng cứ nói không được cái này không được cái kia, Hàn Tử Mặc nghe đến điên đầu. \* Chụt \* hắn cúi đầu hôn vào môi cô cố tình để lại tiếng to.
“ Anh ... ” Chưa kịp nói hết thì một tiếng \* chụt \* nữa lại vang lên.
“ Băng, em nói nhiều quá rồi.. Cần phải khóa cái miệng nhỏ này lại. ” Riêng hai lần hôn gió kia thì bây giờ Hàn Tử Mặc mới hôn cháo lưỡi với cô..
“ Biến.. Biến thái.. ” Huyền Thiên Băng đỏ mặt nói.
Lúc này dì Lưu said: “ Haizz dì già rồi làm sao ăn nổi cẩu lương của mấy đứa đây..? ”