Hàn Tử Mặc vừa nói vừa chỉ tay xuống phía dưới quần. Huyền Thiên Băng liền cảm thấy choáng váng, bây giờ mà làm nữa thì cô thật sự sẽ không ổn đấy!
“ Anh vốn dĩ không muốn làm... Nhưng nhìn thấy em thì anh thật sự kiềm chế không nổi.. ” Hàn Tử Mặc ủy khuất nói, nghe hắn nói Huyền Thiên Băng cảm thấy hắn \*\*\*\*\* \*\*\* là tại cô vậy ấy.
“ Vậy.. Phải làm sao..? Em không muốn ‘ làm ’ nữa đâu ấy. ” Huyền Thiên Băng chán nản hỏi, dù sao cô cũng không muốn ‘ làm ’ nữa đâu.
“ Không cần làm, anh có cách khác khiến nó hạ xuống. Chỉ là.. ” Hàn Tử Mặc vừa nói vừa nhìn cô.
Huyền Thiên Băng hiểu ý lập tức trả lời: “ Chỉ cần không phải ấy ấy thì đều có thể chấp nhận được. ” Thôi xong! Vừa nói xong Huyền Thiên Băng mới ngộ nhận là hình như bản thân lại tiếp tục bước vào vết xe đổ rồi.. Lại mắc bẫy của tên sói gian manh này rồi. Toang!
“ Vậy em dùng miệng giúp nó đi. ” Hàn Tử Mặc nham hiểm nói, hắn nhanh chóng cởi bỏ mọi thứ vướng bận trên cơ thể hắn.
“ Hả..? ” Huyền Thiên Băng ngơ ngác.. Dùng.. Dùng miệng sao? Ai lại đi ngậm nó chứ.. Có mất vệ sinh quá không vậy?
“ Không chịu cũng được thôi. Bây giờ anh liền đè em xuống! ” Hàn Tử Mặc không nói hai lời, hắn thật sự sẽ làm ở trong đây mất!
“ Đừng.. Em làm mà.. ” Huyền Thiên Băng ngậm ngùi nói..
Cô nhanh chóng ngậm cái đó vào trong miệng, cái đó của hắn to đến mức miệng cô muốn rách ra. Lần đầu Huyền thổi kèn cho đàn ông nên không khỏi vụng về.. Lâu lâu răng lại cắn vào cái đó khiến Hàn Tử Mặc đau điếng.
“ Dùng lưỡi. Liếm từ trên xuống, liếm nhanh hơn. ” Hàn Tử Mặc cất giọng.
“ Ưm.. Ư. ” Huyền Thiên Băng cảm thấy có chút khó khăn, mặc dù cô đã cố gắng hết sức để khiến hắn thoải mái nhưng chung quy vẫn là còn quá vụng về đi.
“ A.. Ha.. ” Hàn Tử Mặc ấn chặt đầu cô vào trong khiến \*\*\* \*\*\*\* đi sâu vào trong cổ họng nhỏ bé của Huyền Thiên Băng làm hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
“ Ưm.. ” Huyền Thiên Băng liếm đến mỏi cả lưỡi cuối cùng Hàn Tử Mặc cũng chịu phóng xuất ra, mùi tanh xộc tới mũi cô.. Huyền Thiên Băng ho sặc sụa \* Khụ khụ.. hụ. \*
Cô đang định nhả tất cả ra thì Hàn Tử Mặc lại lên tiếng: “ Ngoan! Nuốt vào! ”
“ … ” Huyền Thiên Băng không thích cho lắm nhưng cũng ngoan ngoãn nuốt vào vì nếu không nghe theo hắn thì hậu quả khó lường a!
“ Khụ.. khụ.. Mặc, em muốn tắm. ” Huyền Thiên Băng cuối cùng cũng giúp hắn hạ hỏa xong, cô liền lên tiếng nói.
“ Nào, anh tắm giúp em. ” Hàn Tử Mặc xoa đầu cô trả lời.
“ Nhưng... ” Huyền Thiên Băng vẫn là rất sợ người đàn ông này không kiềm chế được mà đè cô ra mất.
“ Yên tâm. Anh hứa sẽ không làm gì em cả. ” Hàn Tử Mặc bước xuống hồ cùng tắm với Huyền Thiên Băng.
Hàn Tử Mặc quả thật là chẳng làm gì cô cả, chỉ ung dung tắm rửa kì cọ cho cô mà thôi. Nhưng ngay lúc Huyền Thiên Băng cảm thấy an toàn thì điều cô không ngờ tới là Hàn Tử Mặc lại đang nghịch đầu vú cô.. Thật ngứa..
“ Ưm.. Mặc.. Ư.. Dừng.. Dừng lại.. ” Huyền Thiên Băng quay mặt về phía sau, Hàn Tử Mặc nhìn thấy liền mạnh bạo hôn cô. Nụ hôn như kích thích hắn.. Hắn nâng chân cô lên, không màn dạo đầu, Hàn Tử Mặc vậy mà đem \*\*\* \*\*\*\* căn cứng thúc vào bên trong cô, một lần thúc là lút cán..
“ Ưm.. Hức.. Dừng lại.. ” Huyền Thiên Băng cảm thấy cả người lâng lâng khó tả.. Hơn nữa phía dưới mỗi lần luân động cứ như có một luồng nước chảy vào phía trong cô vậy.. Không phải khó chịu nhưng Huyền Thiên Băng là lần đầu ‘ làm ’ ở trong nước như thế này..
“ Băng... Em thật đẹp.. Nơi này của em đang cám dỗ tôi, em xem nó đang hút lấy tôi này. ” Hàn Tử Mặc nhìn khuôn mặt diễm lệ của Huyền Thiên Băng, nói.
“ Ư.. Đừng.. Đừng nói nữa.. ” Huyền Thiên Băng xấu hổ nói, Hàn Tử Mặc đúng là tên mặt dày vô liêm sỉ nhất trên đời mới có thể nói ra những lời như thế được!
“ … ”
Rồi cứ như vậy Hàn Tử Mặc cứ luân động mạnh mẽ bên trong Huyền Thiên Băng đến khi cô ngất mới thôi.
Lúc này Hàn Tử Mặc lại một lần nữa muốn giết chết bản thân!
“ Hàn Tử Mặc mày là tên khốn! Rõ ràng biết cô ấy không chịu nổi mà vẫn làm! Chết tiệt! ” Hàn Tử Mặc bế Huyền Thiên Băng từ bên trong ra, hắn lấy quần áo ra mặt cho cô rồi liền đi ra ngoài vì Hàn Tử Mặc sợ nếu cứ ở lại đây có khi còn gây ra đều gì bất lợi cho cô.
\[…\] Biệt thự Hàn Băng. 20 giờ 34 phút.
“ Um.. ” Huyền Thiên Băng cuối cùng cũng thức dậy. Vừa tỉnh dậy liền cảm thấy cực kì uể oải không có tí sinh lực nào. Phía dưới lại.. Càng nghĩ càng tức mà! Gì mà anh chỉ tắm thôi chứ không có làm gì đâu. Dối trá! Xảo quyệt! Biến thái! Lưu manh! Chết tiệt! Tức chết Huyền Thiên Băng rồi!
“ Em tỉnh rồi sao? ” Hàn Tử Mặc từ cửa bước vào phòng.
“ Cút ra chỗ khác! Em không muốn nhìn thấy mặt anh! Đồ gian trá! ” Huyền Thiên Băng tức giận nói, cục tức này cô quả thật là nuốt không trôi mà!
“ Đừng giận... Anh xin lỗi có được không? ” Hàn Tử Mặc lay lay cánh tay cô, năn nỉ.
“ Hừ! Anh xin lỗi thì em có bớt mệt không? Đi ra! ” Huyền Thiên Băng hất tay anh ra, cô giận thật rồi..