Hàn Tử Mặc vừa nghe cô nói xong vẫn ngơ ngơ ngác ngác.. Vài phút sau mới kịp tiêu hóa hết những gì cô nói, liền chạy tới ôm chặt Huyền Thiên Băng.
“ Làm cái gì thế? Giận cũng đã dỗ rồi, trả lời cũng trả lời rồi. Anh còn muốn thế nào nữa? Em đang rất buồn ngủ, rất muốn ngủ! ” Huyền Thiên Băng chẳng buồn xoay người lại, cô chỉ nói.
“ Không được ngủ! Phải trả lời anh cho xong đã! Nếu không đêm nào anh cũng quậy chết em! ” Hàn Tử Mặc thấy cô không quay lại nhìn mình liền dùng tay xoay người cô đối diện hắn.
“ Được! Em trả lời! Hỏi mau lên! ” Huyền Thiên Băng mệt mỏi nói, mất ngủ một đêm còn đỡ hơn nhiều đêm, hỏi một lần còn đỡ hơn nhiều lần!
“ Quỷ Y là cao thủ đệ nhất độc dược thì tại sao lại trúng độc? ” Hàn Tử Mặc ôn tồn nói.. Vừa nói còn vừa bóp vai bóp tay lấy lòng cô.
“ Thì tại vì trúng độc nên mới học về độc để tìm thuốc giải đó! Câu tiếp. ” Huyền Thiên Băng trả lời một cách nhanh gọn, cô không phải không muốn nói dài mà là chẳng còn hơi nữa...
Hàn Tử Mặc liền tiếp tục hỏi: “ Vậy lí do gì máu em lại có thể kiềm chế được độc tính chứ? ”
Huyền Thiên Băng vừa nghe xong thì có hơi ngẩn ngơ chút.. Vì chính bản thân cô hình như cũng không hề biết a!
“ Không biết. ” Cô trả lời thật với lòng mình, không biết thì chính là không biết. Chẳng thể nào bảo biết được!
“ Không biết? Hay không muốn nói? ” Hàn Tử Mặc nghi hoặc hỏi, vốn chỉ muốn thăm dò cô một chút nhưng có vẻ tình hình này là Huyền Thiên Băng hoàn toàn không biết thật.
Vừa nghe Hàn Tử Mặc nói, Huyền Thiên Băng rũ bỏ hoàn toàn sự mệt mỏi ra phía sau, đẩy hắn ra, ngồi dậy quát: “ Không muốn nói? Em không muốn nói thì nãy giờ ai trả lời anh? Hả? Ai? Sao anh lại mang trong người một dòng máu đa nghi đến khiến người ta khó chịu vậy? Không tin thì đừng có hỏi nữa! Hỏi cho đã rồi đến khi người ta trả lời lại bảo không tin? Anh có bệnh à? ”
“ Xin lỗi, anh sai rồi. Em đừng giận anh nữa. ” Hàn Tử Mặc cũng ngồi dậy theo cô, tiếp tục ôm lấy Huyền Thiên Băng.
“ Anh không giận em là đã may rồi đấy, hỏi xong chưa? Có cho người ta ngủ không thế? ” Một lúc hùng hổ, bây giờ thì như con mèo vô hại đang rất mệt mỏi..
Hàn Tử Mặc thấy Huyền Thiên Băng đã thấm phần mệt mỏi, liền đem cô nằm lên đùi mình.
Được một lúc thì Hàn Tử Mặc lại cất giọng nghiêm túc: “ Lần sau tuyệt đối không được cho anh ta uống máu của em khi không có anh. ”
“ Tại sao? ” Huyền Thiên Băng đang nhắm mắt, tai thì vẫn nghe giọng của Hàn Tử Mặc cất lên đều đều.
“ Khi không có anh, lỡ như anh ta muốn làm gì em rồi sao? Ai ngăn kịp? Hơn thế lỡ đâu em lại bị anh ta cho bùa mê thuốc lúa rồi lại bỏ anh mất thì sao đây? Ai chịu trách nhiệm? ” Hắn liền lôi ra hết những nổi lo âu trong lòng.
“ Không ngờ Hàn Thiếu lại rất thiếu tự tin nha, suốt ngày nghĩ tới việc người yêu rũ bỏ mình. ” Huyền Thiên Băng nghe xong mà muốn bật cười.. Cái con người tự cao tự đại kia đâu mất rồi?
“ Trả lời câu trước! ” Hàn Tử Mặc mất kiên nhẫn nhắc nhở.
“ Việc đấy thì anh có thể yên tâm. Vì.. ” Huyền Thiên Băng lúc nào cũng thế đang nói đến lúc quan trọng thì lại ngừng. Thật là làm người ta tức chết!
Hàn Tử Mặc nhìn Huyền Thiên Băng luôn luôn thích trêu đùa hắn, cất giọng trầm ấm: “ Vì cái gì? Có thể đừng ngưng lại không? Anh không có nhiều kiên nhẫn như vậy. ”
“ Xem ai đang nói kìa, có phải tổng tài nhà tôi không thế? Đến kiên nhẫn mà cũng chẳng có sao? Thật bất ngờ! ”
“ Thật ra.. Anh rất kiên nhẫn với em trong một vài việc khác.. Ví dụ như ‘ LÀM TÌNH ’ chẳng hạn? ” Vừa nói Hàn Tử Mặc vừa cuối xuống hôn cô, một nụ hôn quá bất ngờ khiến Huyền Thiên Băng không tài nào né trước liền tiếp nhận nụ hôn đó.
Mãi một lúc lâu Hàn Tử Mặc mới chịu tha cho cô.. Lúc này cô lại nhận ra chọc ai đừng chọc Hàn Tử Mặc.. Vì khi hắn điên thì chỉ có thể bị nát môi mới khiến hắn bình thường trở lại. Điển hình như việc Huyền Thiên Băng vừa bị Hàn Tử Mặc hôn đến rách cả môi đây.. Còn cắn vài cái khiến cô đau điếng nữa chứ! Độc ác! Không yêu thương phụ nữ!
“ Vì cái gì? Nói hoặc tiếp tục tùy em lựa chọn. ” Hàn Tử Mặc dùng tay chạm nhẹ vào môi cô.
“ Hừ! Còn vì cái gì nữa? Vì anh ấy không BIẾN THÁI như anh! ” Nói xong cô liền quay sang nơi khác để mặc hắn, biểu cảm không rõ là đang vui vẻ hay tức giận.. Nhưng ngồi không được một tí thì lại rút vào người cô. Hắn đã quen với việc ôm cô khu ngủ và tin rằng cô cũng thế.
Bầu trời hôm nay thật đẹp ánh trăng sáng rực cả một bầu trời đêm cũng với những vì sao lấp lánh, ánh vàng chiếu rọi vào căn phòng nhỏ làm ẩn ẩn hiện hiện hình ảnh của một đôi nam nữ đang ôm nhau thắm thiết...
\[…\] Ba hôm sau.
Ba ngày nay Huyền Thiên Băng ở đây cái gì không tăng chứ kí là tăng rất nhanh, giờ nhìn cô chẳng khác nào con lợn ú ấy. Chính là nhờ phúc của Hàn Tử Mặc đây.. Gì mà gán danh có thai cho cô chứ? Tưởng việc không quan trọng nhưng nào ngờ vì hai chữ ‘ có thai ’ mà Huyền Thiên Băng bị ép ăn đến chẳng thở nổi! Gì mà súp lơ.. Đủ loại hạt rồi tới cả sữa chua canh gà nhân sâm gì cũng bắt cô ăn bảo là tẩm bổ! Nhưng sau bao ngày ăn như heo thì cuối cùng hôm nay cũng được về rồi!
“ Tạm biệt bà nội, ông nội, cả hai nhớ giữ sức khỏe nhé. ” Huyền Thiên Băng cùng Hàn Tử Mặc nói, xong liền lên trực thăng.