“ Tôi không quyết định được! Đây là nhà của vợ tôi! Không phải của tôi, đi mà hỏi cô ấy! Còn bây giờ thì các người đã và đang làm phiền bọn tôi đấy. ” Hàn Tử Mặc không mấy để tâm đến họ nhưng lại rất quan tâm đến Huyền Thiên Băng, nhìn những biểu hiện từ hành động cử chỉ đến lời nói của cô khi nãy thì đã biết cô không có mấy phần thiện cảm với Triệu Việt Tân cùng Thanh Di rồi!
“ Tử Mặc.. Thật sự em không thể ở lại sao? ” Thanh Di cơ hồ còn bày ra dáng vẻ uất ức hơn khi nãy... Thanh Di khóc lóc còn Triệu Việt Tân thì dịu dàng ôm Thanh Di lại, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Thanh Di.
“ Hàn Tử Mặc! Cậu là có ý gì hả? ” Triệu Việt Tân tức giận nói.
“ Ý trên mặt chữ. Tôi đi ngủ, thích ở thì ở nhưng chỉ ở với tư cách là GIÚP VIỆC! ” Hàn Tử Mặc rất biết đả kích người khác nha! Ở trong nhà với tư cách là người làm thì có khác gì đang sỉ nhục hai người họ chứ?
“ Hàn Tử Mặc cậu..! ” Triệu Việt Tân vẫn muốn nói tiếp nhưng bị Thanh Di cản lại, cô ả kéo kéo tay Triệu Việt Tân lại, ánh mắt long lanh uất ức nói: “ Anh Triệu.. Được rồi.. ”
Miệng thì nhẹ nhàng như thế, đầu thì lại nghĩ khác. / Đồ ngu! Còn cãi nữa thì kế hoạch của tôi coi như đi tông! Hàn Tử Mặc là người mà Triệu Việt Tân ngu xuẩn có thể cãi được à? Quen nhau mấy năm Thanh Di hiểu tính Hàn Tử Mặc hơn ai hết, khi hắn đã nhân nhượng như thế thì hắn đã hết lòng rồi, còn lấn tới nữa thì chắc chắn sẽ mất cả chì lẫn chài! / Thanh Di cắn răng suy nghĩ trong đầu. Thanh Di chính là kiểu bên ngoài thì ngây thơ trong sáng, bên trong thì chẳng khác nào con cáo già tàn độc.
“ Thanh Di.. Em quá ngây thơ.. Như thế là không tốt. ” Triệu Việt Tân lại một lần nữa mềm lòng trước sự trong sáng của Thanh Di.
“ … ” Hàn Tử Mặc một bước tiến đến cầu thang, hắn không muốn quan tâm đến chuyện vớ va vớ vẩn của hai người kia nữa. Đồng ý cho ở lại là vì không muốn ở lại nói thêm bất kì một lời nào nữa.
“ Băng, em đang làm gì thế? ” Hàn Tử Mặc mở cửa phòng rồi đóng lại, bước vào hỏi Huyền Thiên Băng.
“ Làm gì thì kệ tôi, không ở dưới chuyện trò với em gái trà xanh của anh à? ” Huyền Thiên Băng bực bội nói, mắt còn chẳng thèm nhìn Hàn Tử Mặc lấy một lần.
“ Vẫn giận anh à? ” Hàn Tử Mặc mỉm cười bước lại gần cô, hắn đang vui vì Huyền Thiên Băng có để ý tới Thanh Di vì có để ý chính là đã ghen rồi! Mà ghen thì chính xác là Huyền Thiên Băng cô có tình cảm với hắn!
“ Chẳng thèm giận. ” Huyền Thiên Băng đáp lại, ai mà thèm giận cơ chứ? Cô chỉ dỗi thôi! Không hề giận!
“ Ăn giấm à? ” Hàn Tử Mặc ngồi xuống cạnh cô, nằm lên đùi cô hỏi.
“ Giấm rất chua! Tôi không thích! ” Huyền Thiên Băng trả lời ngay lập tức, cũng để hắn tự do nằm lên chân cô.
“ Anh cũng không thích, đừng giận nữa. Anh sai rồi! Em mắng anh đi! Đừng lạnh lùng với anh như vậy mà! ” Hàn Tử Mặc nói với ánh mắt long lanh, nếu là bình thường thì Huyền Thiên Băng khó mà chống đỡ được với cái ánh mắt này..
“ … ” Huyền Thiên Băng chẳng thèm trả lời, để Hàn Tử Mặc tự biên tự diễn một lúc lâu.
“ Băng.. Đừng giận nữa mà, chẳng phải em cũng thắc mắc họ là ai sao? Không giận anh nữa thì anh sẽ nói cho em nghe! Thế nào? Điều kiện không tồi chứ? ”
Huyền Thiên Băng ngẫm nghĩ một chút rồi cuối cùng cũng bị Hàn Tử Mặc dẫn dụ, cô liền nói: “ …Được, không giận nữa. Nói đi, Thanh Di là ai? Cả Triệu Việt Tân kia nữa! ”
“ Thanh Di cũng có thể coi là bạn gái cũ của anh, vài năm trước khi vấp phải một số việc anh đã tuyên bố phá sản và tất nhiên có rất nhiều người đã xa lánh anh. Nhưng có một người anh không ngờ tới cũng chính là Thanh Di. Cô ấy đã rời đi vì lí do anh không tiền không quyền. Lúc ấy anh rất không cam tâm, anh đã muốn đi tìm cô ấy nhưng anh đã không làm thế vì anh vừa biết cô ấy chính là một loại người anh không thể chăm sóc nổi. Riêng Triệu Việt Tân thì cậu ta chính là bạn thân của anh. Như em thấy đó vì xảy ra một số chuyện không như ý nên khiến cho cậu ta đối với Thanh Di chính là một mực bao che, một mực chăm sóc! ” Hàn Tử Mặc rất nhanh đã trả lời xong câu hỏi của Huyền Thiên Băng, hắn vừa nói vừa vuốt vài cọng tóc của cô.
“ Chưa hết. Thanh Huy là người nào? Chuyện xảy ra giữa cái người là gì? Em thấy thái độ của anh đối với cô Thanh Di đó có chút nhún nhường. ” Huyền Thiên Băng cất giọng, vừa hỏi xong cô liền thấy sự dao động mạnh mẽ từ ánh mắt của Hàn Tử Mặc.
“ Anh.. Thanh Huy.. Cậu ta là anh của Thanh Di. Thanh Huy đã từng cứu anh với Triệu Việt Tân một lần nhưng cũng vì lần đó mà cậu ta đã ra đi mãi mãi.. Lúc ấy Thanh Di chỉ còn có một mình nên anh cùng với Triệu Việt Tân đã hứa sẽ chăm chút cô ấy. Nhưng bây giờ Thanh Di đã thay đổi đến hoàn toàn khác lạ. Chỉ có Triệu Việt Tân là mãi mãi nghĩ Thanh Di chính là một cô gái ngay thơ đơn giản. ” Hàn Tử Mặc nhắm mắt nói, ngày hôm đó diễn ra đã in mồn một trong tâm trí Hàn Tử Mặc, cái chết của Thanh Huy ra sao và lời hứa Hàn Tử Mặc không hề quên bất kì cái gì nhưng Thanh Di đã thay đổi quá nhiều khiến hắn cũng chẳng thể chăm sóc nổi, không muốn mang danh thất hứa thì chỉ có thể nhân nhượng 3 phần đối với Thanh Di thôi.