Huyền Thiên Băng đang ngồi trên ghế cùng với Quỷ Y, tay cô vẫn vuốt ve bộ lông ấm áp mượt mà của Đỉnh Phong.
“ Thằng nhóc Lãnh Vân Hiên chạy đâu mất rồi? ” Huyền Thiên Băng cười hỏi.
“ Trên lầu. ” Quỷ Y đang điều chế một loại độc.
“ Anh đang làm gì đấy? Em chẳng thấy gì cả. ” Nãy giờ Huyền Thiên Băng cứ thấy Quỷ Y làm cái gì đó nhưng cô hoàn toàn không biết đó là gì!
“ Điều chế lại một số thành phần chả độc. ” Quỷ Y rất nhanh đáp lại, tay vẫn sử dụng thuốc rất thuần thục.
“ Khụ.. Em chính là không hề nhìn thấy anh đang điều chế cái gì ấy. ” Huyền Thiên Băng cười gượng.
Quỷ Y lúc này mới nhìn sang cô, cầm một ống nghiệm, nói: “ Là một loại bột không màu không mùi có thể hòa với không khí. Thường sẽ không thể nhìn thấy, hơn nữa nó cũng không có hình dạng cụ thể. ”
Huyền Thiên Băng ngơ ngác nhìn Quỷ Y, loại thuốc này mà Quỷ Y cũng có thể chế ra thì sao bây giờ Quỷ Y vẫn chưa thể chế ra thuốc giải độc cho bản thân nhỉ?
“ Nếu nó không màu không mùi không hình dạng thì sao anh có thể nhìn thấy được nhỉ? ” Huyền Thiên Băng tiếp tục hỏi lần 2, cô thật sự thắc mắc đấy!
“ Cảm giác. ”
“ Cảm giác hả..? ” Huyền Thiên Băng không thể tin nói, Quỷ Y có thể cảm giác ra loại thuốc đó thì sao cô không thể nhờ? Này là do chuyên môn! Đúng! Là do chuyên môn thôi!
“ Anh có thể cảm nhận được nó ở đâu. Chỉ là không thể biết hình dạng nó như nào. ” Quỷ Y tiếp tục nói.
“ Dừng dừng, anh đừng nói nữa! ” Huyền Thiên Băng cảm thấy nếu Quỷ Y còn nói nữa thì cô chắc chắn sẽ đơ mất thôi!
“ Được. ” Quỷ Y rất ngoan ngoãn làm theo lời Huyền Thiên Băng, anh không hó hé gì nữa.
\[…\]
“ Cũng đã trễ rồi! Em cũng phải về thôi. ” Huyền Thiên Băng dòm ngó đồng hồ, bầu trời cũng đã chuyển dần sang màu sẫm rồi còn đâu.
“ Anh đưa em về. ” Quỷ Y nói chưa dứt thì đã lo dọn dẹp sạch sẽ để đưa Huyền Thiên Băng về rồi.
“ ... ” Huyền Thiên Băng vốn đang định nói ‘ không cần ’ nhưng khi cô thấy Quỷ Y quá đổi nhiệt tình như thế thì chỉ có thể trả lời được! Cái câu ‘ không cần ’ kia cô chính là nói không ra!
“ Vậy.. Anh đi lấy xe đi, mang cả Đỉnh Phong ra xe nữa. Em đi lên xem xem cái thằng nhóc kia đang làm cái gì ở trên đấy. Rất nhanh sẽ xuống. ” Huyền Thiên Băng dặn dò Quỷ Y vài câu, xong cô lại bước lên lầu tìm xem Lãnh Vân Hiên đang ở xó xỉnh nào.
“ Lãnh! Vân! Hiên! Nhóc đang ở đâu? Mau ra đây! ” Đi hết vài phòng thì Huyền Thiên Băng cảm thấy cô không thích đi tìm người khác chút nào, với cả cô cũng chẳng có thời gian đi tìm người khác đâu huống chi người cần tìm là Lãnh Vân Hiên.
“ ... ” Đáp lại cô chính là sự im lặng tột cùng..
“ 3 giây, tôi đếm từ 1 đến 3 mà nhóc không bước ra tôi liền đem Diệp Song đi đặc huấn 5 năm. ”
“ 1... ” Không quá 3 giây thì Lãnh Vân Hiên đã lên tiếng.
“ Khoan! Chị.. Đây là lạm quyền! Con chó đó.. Đã đi chưa vậy..? ” Lãnh Vân Hiên nói gì thì nói chứ vẫn phải hỏi xem Đỉnh Phong đã đi chưa.
“ Đã đi rồi! Đồ nhát gan, tôi chẳng hiểu sao Diệp Song lại có thể yêu một người như nhóc nữa. ” Huyền Thiên Băng không chút nhân nhượng mắng.
“ Mặc kệ tôi, chẳng phiền chị lo! ” Lãnh Vân Hiên cuối cùng cũng đã xác định Đỉnh Phong đã đi rồi, cậu liền hổ báo hơn.
“ Được, nhóc có tin tôi gọi vài tiếng là Đỉnh Phong chạy lên đây không? ”
“ Đừng đừng, tôi xin chị. ” Sự hổ báo ban nãy liền biến đi đâu mất, Lãnh Vân Hiên bây giờ cứ như con mèo bệnh ấy!
“ Hừ, đi về đây. Chẳng thèm luyên thuyên với nhóc. ” Huyền Thiên Băng lên đây chỉ để xem xem Lãnh Vân Hiên đã sợ chết hay chưa thôi, nếu đã không sao thì cũng chẳng cần phải nói nhiều làm gì.
“ Không tiễn! ” Lãnh Vân Hiên thấy cô đi thì quá sức vui đi.
“ ... ” Huyền Thiên Băng cũng chẳng thèm đôi co dài dòng nữa, cô liền đi xuống cầu thang. Bước ra ngoài đến chỗ Quỷ Y đang đậu xe rồi bước vào.
“ Đi đâu? ” Quỷ Y vừa thắt dây an toàn cho cô vừa nhóm người hỏi.
“ Đi về chứ còn đi đâu nữa? ” Huyền Thiên Băng ngu ngơ hỏi, không đi về thì còn đi đâu được..?
“ Đi ăn. ” Hoàn toàn không hề đợi Huyền Thiên Băng trả lời, Quỷ Y liền lái xe đi mất hút.
“ Cũng được. ” Huyền Thiên Băng trả lời, mãi mới nhớ ra là sáng giờ cô vẫn chưa ăn gì nha! Nãy giờ vốn không có đói nhưng Quỷ Y đột ngột nhắc khiến cô cũng cảm thấy đói rồi.. Đói quá!
“ Muốn ăn gì? ”
“ Đi bừa là được, em không kén ăn. ” Huyền Thiên Băng trả lời cho có, xong lại nhìn sang Đỉnh Phong.
“ Cục cưng của chị đã ăn gì chưa nào? ” Huyền Thiên Băng hỏi chơi chơi vậy thôi chứ cho dù Đỉnh Phong có trả lời được cô cũng chưa chắc đã hiểu.
“ Có thức ăn cho nó ở phía sau cốp xe, một lát nhớ lấy. ” Quỷ Y nhìn sang cô, nói.
“ Được! Lát anh nhớ nhắc em! Trí nhớ em không tốt đến thế đâu, sẽ quên đấy! ” Huyền Thiên Băng trả lời lại, quả thật với cái người nói trước quên sau ấy thì chẳng thể nào nhớ nổi đâu.
“ Quên thì thôi, nó nhịn. ” Quỷ Y đáp lại rất phũ phàng. Lúc này Đỉnh Phong mếu máo như kiểu tại sao chị ấy quên mà em lại phải nhịn..? Thật bất công!