"Đàn Nhi "
Tô Nguyệt Lạp còn muốn nói điều gì, lại bị Khúc Đàn Nhi cắt ngang, "Vậy ngươi có hối hận đi theo ta vào Bát Vương Phủ hay không?"
"Không."
"Ừm, vậy là tốt rồi. Không có việc gì, các ngươi đều đi ngủ đi. Cả một ngày hôm nay ta cũng mệt mỏi rồi." Khúc Đàn Nhi nhếch miệng cười một tiếng, bàn tay trắng nõn hướng hướng cửa phòng chỉ một cái, muốn các nàng tự bản thân xử lý. Nhưng sau một khắc, nàng hình như nghĩ đến cái gì, đôi mắt đẹp giả bộ đáng thương nhìn về phía Kính Tâm, "Kính Tâm à, trước tiên ngươi vẫn nên giúp ta đem xô nước đá bẫy trên đỉnh giường cái kia lấy xuống đi. Ta sợ nửa đêm sẽ đổ xuống đầu ta nha."
Kính Tâm nhìn nàng một chút, tự giác hướng bên giường đi qua.
Lúc Tô Nguyệt Lạp ly khai thì Khúc Đàn Nhi tiến tới gần nàng, bên tai Nguyệt Lạp nhỏ giọng phân phó một câu.
Tô Nguyệt Lạp nghe được, có chút không hiểu thấu, vẫn là gật đầu.
Sau một đêm ngủ ngon, trời sáng.
Cái người nằm sấp trên giường cũng không có dự định mở mắt ra.
Nha hoàn nào đó đứng bên giường, tuyệt đối có tính nhẫn nại chờ.
"Chủ tử, hiện tại đã hừng đông, nên tỉnh rồi." Kính Tâm nhỏ giọng hô gọi.
"Ừm, ta biết." Thanh âm Khúc Đàn Nhi truyền ta từ trong chăn, còn có nghe ra giọng mũi đậm.
"Chủ tử đã sớm tỉnh?"
"Ừm, lúc ngươi vừa vào cửa ta liền tỉnh." Nàng là nằm im, nhưng cũng không phải là sẽ ngủ im như lợn chết. Độ mẫn cảm nàng cũng không kém hơn so với Kính Tâm.
"Vậy sao chủ tử không dậy?"
"Ta đang chờ."
Kính Tâm giật mình, không hiểu rõ ràng cho lắm.
"Chờ ngươi lúc nào mở miệng nha. Bất quá, ngươi hôm nay mở miệng tựa hồ so thường ngày sớm một chút. Chí ít cũng nên đợi ta đếm xong hai trăm con cừu non chứ." Khúc Đàn Nhi đem người trong chăn nhích lên, có chút vô lại mà nhìn Kính Tâm.
Kính Tâm trợn mắt một cái, nhắc nhở: "Chủ tử, bên ngoài có người đang chờ ngài."
"Ồ, ai a?"
"Nghe nói là một cái thị thiếp phu nhân nào đó trong phủ Bát Vương Gia, hiện tại là đang ở Thiên Sảnh chờ ngài." Kính Tâm có gì đáp nấy.
"Sau đó thì sao?"
"Chủ tử là nên thức dậy đi."
"Ồ." Ai, những người này, thật đúng là nhàn rỗi không chuyện gì làm.
Chờ đến lúc Khúc Đàn Nhi cùng Kính Tâm từ trong phòng đi ra thì sắc trời đã sáng rõ. Không phải, là mặt trời đã lên đến giữa không trung đi, đến mức thị thiếp chờ bên ngoài Thiên Sảnh lúc này đã sớm chờ đến không còn kiên nhẫn, nhưng mà lại không thể biểu hiện ra ngoài.
Khúc Đàn Nhi quét mắt một lượt.
Quả nhiên nhìn thấy một cái mỹ nhân tiêu chuẩn "Phú quý".
"Là Vương Phi tỷ tỷ a, Hương Nồng..."
"Không cần đứng. Ngồi đi, dù sao ta cũng muốn ngồi xuống."
Y Hương Nồng thấy Khúc Đàn Nhi đi đến cửa phòng, liền nghĩ muốn đứng lên nghênh đón. Chỉ là cái mông vừa rời khỏi ghế, một câu của Khúc Đàn Nhi liền đem nàng động tác ngưng lại, tạm thời cứng lại ở đó. Sắc mặt có chútkhó coi, khẽ cắn môi, vẫn là nhịn xuống: "Ha ha, đã vậy Hương Nồng liền không khách khí, tỷ tỷ cũng ngồi."
"Nghe nói ngươi tìm ta, không biết tìm ta có chuyện gì đây?" Khúc Đàn Nhi khẽ mỉm cười, không nhanh không chậm ngồi vào ghế, thuận tiện bày ra một bộ dạng dễ nói chuyện, một chút vênh váo cùng hung hăng đều không từng có. Lúc bước vào Thiên Sảnh lần đầu tiên nhìn thấy Y Hương Nồng nàng liền biết, người tới đây là cái nhân vật hung ác.
Y Hương Nồng đây là một khuôn mặt trang điểm quần áo diễm lệ, châu báu trang sức cũng đeo đầy tay, toàn thân có thể nói là kim quang lóng lánh. Thật khiến người không khỏi hoài nghi, cái nữ nhân này tới có phải muốn khoe khoang trên người nàng có bao nhiêu đồ vật đắt tiền hay không? Bất quá, khuôn mặt ngược lại là đẹp, đẹp đến mức diêm dúa lòe loẹt, chỉ là... Mặc Liên Thành lúc hôn nàng, liệu có nước miếng dính đầy bột phấn không. Sức khỏe của hắn hẳn là cần kiểm tra một chút.