Editor: Alex
Nàng, nhịn.
Khúc Đàn Nhi cắn răng một cái, hai tay siết chặt, cuối cùng vẫn đem chửi mắng tràn đến bên miệng nuốt xuống, lưng vẫn ưỡn thẳng, đầu hơi thấp xuống, chờ cái đánh thứ ba giáng xuống.
Nhưng mà...
"Bát Vương Gia đến."
Bất thình lình, nói thì chậm, khi đó thì nhanh, Đại Phu Nhân vừa mới giơ tay lên, còn chưa kịp đánh xuống, bên ngoài liền có tiếng hô liền dừng lại, rốt cuộc cũng đánh xuống nổi.
Lúc nghe thấy Mặc Liên Thành đến, Khúc Đàn Nhi cũng chỉ là hơi nhíu mày, cũng không có ý tứ gì, càng không quan tâm lắm. Nàng ngẩng đầu nhẹ, quét mắt nhìn thanh gỗ vẫn còn giơ ở trên cao muốn đánh mà không đánh được xuống kia, khóe miệng dương dương, tựa như cười nhưng lại nụ cười lại quá lạnh lẽo.
"Đại Phu Nhân, Đàn Nhi vẫn chờ người dùng thanh gỗ đánh con đây." Khúc Đàn Nhi khẽ mỉm cười, rất tốt bụng nhắc nhở Đại Phu Nhân nhanh dùng thanh gỗ đánh xuống, như thế xong da của nàng liền có thể mềm xuống, tránh việc nàng cứ phải căng da chịu đựng như vậy, khiến nàng thật khó chịu nha.
"Xem ta có đánh không..." Đại Phu Nhân âm trầm cắn răng một cái.
"Bát Vương Gia đến!"
Đại Phu Nhân vừa muốn đánh, lại truyền đến một tiếng thông báo. Hơn nữa, âm thanh cũng càng lớn tiếng hơn một chút, tựa như là muốn nói với phu nhân, Mặc Liên Thành cũng sắp đến nơi rồi.
"Đại Nương, ngài mau đánh đi." Khúc Đàn Nhi thấy Đại Phu Nhân do dự, tuy cảm giác bị đánh không dễ chị, nhưng, lại nảy lên ý xấu, vẫn lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, để đám lửa này lại tiếp tục điên cuồng thiêu mạnh hơn một chút.
Mặc Liên Thành đã đến, ngược lại nàng muốn xem xem, đòn thứ ba của Đại Phu Nhân đây có dám đánh xuống hay không.
Hiện tại cửa phòng đóng kín rồi, tuy nhốt được người nhưng cũng không nhốt được phong thanh, nàng đang đánh cược, cược xem Đại Phu Nhân có cái lá gan hay không. Vì dù nói thế nào đi nữa, trên danh nghĩa nàng vẫn đường đường là Bát Vương Phi.
"Ngươi là ngứa da phải không? Ta đánh không chết ngươi, ta..."
"Bát Vương Gia đến!!"
Không biết là cố ý hay vẫn là trùng hợp, mỗi lần Đại Phu Nhân muốn đánh xuống, thì ngoài cửa kiểu gì cũng sẽ vang lên tiếng hô như vậy, khiến thanh gỗ trên tay bà ta muốn đánh xuống cũng không được, mà không đánh xuống được, lửa giận trong lòng bà ta lại không dập xuống được.
Nhưng mà xem như Đại Phu Nhân thật sự là rất muốn đánh thì lúc này cũng đã bỏ lỡ cơ hội rồi, vì...
Cửa, cọt kẹt một tiếng mở ra, Mặc Liên Thành đi tới, sau lưng còn có Vu Hạo đi theo.
Mặc Liên Thành hơi nhướng mày, ánh mắt lạnh nhạt quét qua, cũng không để ý đến những vị phu nhân lớn nhỏ trước còn đang ngồi nay đã đứng lên, nhưng quét mắt qua một chút hắn cũng không bỏ qua được cảnh Đại Phu Nhân thấy hắn tiến vào thì vội vàng nhét thanh gỗ vào tay quản gia.
"Bát Vương Gia đến từ lúc nào vậy? Đều do bọn người hầu, thấy Bát Vương Gia đến cũng không thông báo một tiếng gì hết. Tới đây, tới đây, mời Bát Vương Gia ngồi." Khúc Giang Lâm là người đầu tiên lấy lại tinh thần, tươi cười vẫy vẫy, lập tức nhường lại ghế chủ vị cho Mặc Liên Thành.
"Bát Vương Gia mời ngồi, thật sự là thất lễ." Đại Phu Nhân nở nụ cười giả tạo nhưng cũng không quên hung ác trừng Khúc Đàn Nhi vẫn đứng thờ ơ kia. Mặt giận dữ đến đen lại, trừng mắt nhìn Khúc Đàn Nhi nhưng đáng tiếc là Khúc Đàn Nhi vẫn đứng yên không động, trực tiếp làm lơ ám chỉ Đại Phu Nhân, lờ đi không quan tâm.
Bây giờ mới nghĩ đến nàng sao? Tiếc là hiện tại sau lưng nàng rất đau, tâm tình cũng không tốt nổi, tạm thời không có tâm tư đi để ý tới bà ta.
Mặc cho Đại Phu Nhân liên tục nháy mắt ra hiệu, ngược lại Khúc Đàn Nhi chỉ cười nhạt một tiếng đáp, ý là có chủ tâm muốn làm bà ta tức chết.
Mắt bản tiểu thư đây không tốt lắm nha, hoàn toàn là nghi hoặc, thật sự xem không hiểu, bà ta là bị làm sao đây?
Lúc này, không chỉ Đại Phu Nhân, ngay cả Khúc lão gia thấy thế sắc mặt cũng biến khó coi...