Chương 742: Trẹo chân? Đã có kinh nghiệm!
Lúc đầu Triệu Dật vốn đề nghị đến khách sạn, nhưng Tô Nhã lại có chút ngại nên cũng thôi.
Triệu Dật gọi đến một nhà hàng rất nổi tiếng gần đó, gọi mấy món ăn, ba người ngồi đợi đồ ăn được giao đến.
“Cháu đi tắm trước đi, quần áo đều bị thấm đẫm mồ hôi cả rồi.”
Vào phòng, Tô Nhã vội vàng bảo Triệu Dật đi tắm rửa, giọng nói còn mang theo vài phần cảm kích. Dù sao, chạy tới chạy lui một trận, quần áo Triệu Dật đều đã thấm đẫm mồ hôi.
“Được!”
Ở trong nhà của mình, đều là người một nhà, tự nhiên Triệu Dật cũng không cần khách khí. Triệu Dật về phòng ngủ tắm rửa, thay một bộ quần đùi áo phông, lập tức cảm thấy sảng khoái.
“Quần áo thay ra cứ bỏ vào máy giặt, đến lúc đó giặt chung.”
Tô Nhã ngồi trên ghế sô pha dặn dò.
“Được.”
Thâm tâm Triệu Dật thoáng cảm thấy có hai phần kỳ quái, cảm giác này cứ như ở nhà.
Triệu Dật đã mua căn nhà này từ lâu, nhưng trước kia đến chỉ cảm thấy đây chỉ đơn giản là một căn nhà, không có nhân khí. Nhưng bây giờ căn nhà này lại có chút ấm cúng khiến lòng người cảm thấy thoải mái, an tâm thay vì một nơi lạnh lẽo để ngủ.
Đồ ăn được giao đến.
Hôm nay Triệu Dật tiêu hao không ít thể lực cho nên cảm thấy rất đói, vì vậy ăn cứ ăn từng miếng từng miếng lớn.
Tô Nhã gắp một cái đùi gà vào trong bát của Triệu Dật, cười nói: “Ăn một cái đùi gà đi, hôm nay cháu cũng mệt mỏi rồi.”
Tô Nhã bị thương cho nên phải ở nhà nghỉ ngơi.
Hôm sau là thứ hai, Liễu Vũ Phi phải trở lại trường học. Vốn dĩ cô muốn trốn học ở nhà chăm sóc cho mẹ, nhưng lại bị Tô Nhã đuổi đi.
Dù sao cũng chỉ là bị trật chân cũng không phải gãy chân. Hơn nữa ở nhà còn có nạng, Tô Nhã còn là người trưởng thành thì làm sao có thể làm chậm trễ việc học của con gái?
Triệu Dật thấy dáng vẻ lo lắng của Liễu Vũ Phi, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Em cứ yên tâm đi học đi, dù sao anh có trốn học thì thầy cô cũng mặc kệ. Để anh ở lại chăm sóc dì Tô.”
Tô Nhã cười nói: “Dì chỉ bị trật chân, cũng không phải chuyện lớn gì, hơn nữa dì cũng không phải một đứa trẻ. Tiểu Dật, cháu không cần quản dì, cứ đi làm việc của mình là được.”
Triệu Dật cười nói: “Cháu chỉ là một con cá ướp muối, có gì mà bận rộn. Dù sao ở nhà đọc sách so với ở trong phòng đọc sách cũng không khác nhau mấy, cho dù cháu có ngồi ở giảng đường thì cũng không phải là nghe thầy cô giảng bài.”
Liễu Vũ Phi thấy Triệu Dật nói như vậy, cũng khuyên nhủ: “Mẹ, mẹ để cho Triệu Dật ở lại chăm sóc mẹ hai ngày đi. Bác sĩ đã nói chân của mẹ bị thương không nhẹ, hiện tại cũng không thể vận động mạnh, nếu không bị thương ngày càng nặng sẽ thêm phiền toái đó.”
Tô Nhã đành đồng ý: “Được rồi, vậy phiền tiểu Dật vậy.”
Triệu Dật cười nói: “Có gì mà phiền phức, dì Tô khách sáo quá rồi.”
Liễu Vũ Phi lái xe đến trường, bây giờ cô mới năm nhất, chương trình học vô cùng nhiều. Không những kín tiết vào ban ngày mà ban đêm cũng có tiết học, vô cùng bận rộn.