Lọc Truyện

Bát Gia Tái Thế - Trần Đức

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 230

Đó là một nhân vật trên thì quen biết với người của giới thượng lưu, dưới thì có tiếng nói trong giới phú nhị đại!

Không hề khoa trương khi nói rằng chỉ cần một câu nói của hắn ta, liền có thể quyết định số phận của hầu hết những người có mặt ở đây!

Quan trọng nhất là tính cách của hắn ta cực kỳ lập dị.

Miêu Tiểu Thanh từ chối Diệp Phàm trước mặt nhiều người như vậy, có trời mới biết hắn ta sẽ nghĩ như thế nào.

“Ha…”

Sau một lúc yên lặng, khóe môi Diệp Phàm bỗng nhiên nhếch lên, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, rất rõ ràng, hắn ta đã tức giận rồi.

Tuy nhiên, thay vì lập tức lên cơn, hắn ta lại cười khẩy nhìn Trần Đức: “Không biết anh Trần đang làm việc gì?”

“Sinh viên”, Trần Đức thẳng thừng đáp, hiện tại anh đúng là đang đi học ở học viện thương mại.

“Sinh viên?”, Đồng Lâm ngồi bên cạnh Diệp Phàm mỉa mai nói: “Không ngờ gu của cô Miêu lại là kiểu này. Tìm một tên sinh viên nghèo làm bạn trai, mắt nhìn không ra làm sao cả”.

Cô ta bất giác lắc lắc chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay, thể hiện tài lực của bản thân, ánh mắt khinh bỉ đánh giá Trần Đức: “Có phải trường của anh đặc biệt chú trọng đến chuyện tiết kiệm không? Nhìn bộ quần áo trên người anh đi, đều là nhãn hiệu mà tôi không biết, ngay cả chó nhà tôi cũng không thèm mặc”.

“Một chiếc cà vạt của cậu chủ Diệp chúng tôi cũng đủ để anh mua một ngàn bộ quần áo như này rồi. Lần sau tham gia yến tiệc thì nhớ ăn mặc đàng hoàng chút”.

“Hahahaha…”

Ngay khi Đồng Lâm nói xong, tất cả mọi người đều bật cười, bao gồm cả Cao Lâm, cười trên nỗi đau của người khác.

Bảo đừng có đến lại không tin.

Haha.

Bây giờ biết nhục rồi chứ?

Tất nhiên Cao lâm sẽ không bỏ lỡ cơ hội này để tâng bốc Diệp Phàm, hắn nói với Trần Đức: “Anh Trần vẫn là nên rời khỏi đây đi. Anh và những người bạn này của tôi chơi với nhau không nổi đâu”.

“Đừng, sao cậu có thể bảo anh Trần rời đi chứ? Dù sao người ta cũng là bạn của cô Miêu mà”.

Tô Sinh Hải liếc nhìn đồng hồ Rolex trên tay: “Đã muộn như vậy, cậu bảo người ta một mình đi đâu?”

“Anh Trần, tôi thấy anh cũng không còn nhỏ nữa, chắc là sắp tốt nghiệp rồi. Hay là anh đến công ty của chúng tôi làm việc đi, lương một tháng bốn ngàn tệ, bao ăn bao ở, thế nào? Sinh viên mới ra trường không dễ dàng tìm được công việc như này đâu”.

Tô Sinh Hải lộ vẻ trào phúng, khó có dịp được gặp Diệp Phàm, đương nhiên hắn muốn nịnh nọt hắn ta một phen, cho nên đã hùa theo chèn ép tên nhóc này.

“Bốn ngàn? Anh đang xem thường cô chủ Miêu của chúng tôi đấy à?”, Khương Sơ Nhiên che miệng cười: “Phần tiền lương này cũng quá thấp rồi!”

“Ồ, vậy cô nói bao nhiêu mới phù hợp?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT